Hôm nay,  

Người Con Gái Việt Nam Da Vàng

12/05/200100:00:00(Xem: 146873)
Bài tham dự số: 02-243-vb0513

Tí Vui là bút hiệu của một chuyên viên điện toán. Cô tới Mỹ sống với cha mẹ nuôi người Mỹ, trong khu vực Mỹ, lớn lên không am hiểu chữ Việt. Tự cô tìm học và tập viết. Bài viết đầu tay của cô kể chuyện một đứa trẻ có cha mẹ ly dị. Đây là bài thứ hai của cô, tâm sự “người con gái Việt Nam da vàng” tha hương, không thấy đồng lúa chín, được viết với những cảm xúc chân thực đầy xúc động, khi biết tin nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từ trần.



Mấy ngày nay nó cứ lên internet tìm đọc tin tức về nhạc sĩ TCS.
Tin tức nói rằng Ông đã trở về với cát bụi. Người nhạc sĩ mà nó yêu thích đã qua đời. Nó bàng hoàng. Mới mấy tuần trước đây, nó còn cảm thấy một chút gì diễm phúc khi biết TCS vẫn còn đâu đó trên quê hương nghèo nàn của nó. Nó vừa tập hát. Nó mới chỉ vừa tập hát bài Người con gái việt Nam da vàng thôi mà. Nó còn chưa thuộc lời ca thì người nhạc sĩ của bản nhạc đã qua đời. Nó cố vươn giọng hát mà sao cổ nó nghèn nghẹn. Lời chẳng ra lời.
Hình ảnh một người đàn ông đứng tuổi, ốm nhom với gọng kính đen đã gây cho nó nhiều nỗi tiếc nuối suy tư. Lời nhạc của ông cứ vang vọng trong tư tưởng. "Người con gái việt nam da vàng, yêu quê hương như yêu đồng lúa chín. Người con gái việt nam da vàng. Yêu quê hương như đã yêu mình...." Nó cũng có màu da vàng nhưng chưa bao giờ nó biết yêu đồng lúa chín. Nó chưa từng được nhìn thấy những cánh đồng thẳng tấp vàng rực trong nắng chiều. Mùi lúa thơm thoang thoảng trong tư tưởng. Nó mơ nó là người con gái da vàng trong bài hát của TCS. Nhưng nó biết, mãi mãi người con gái đó không là nó. Nó ước gì TCS đã viết những bài nhạc cho những người con gái da vàng bên đây bờ đại dương như nó. Nó chỉ là đứa con gái Việt nam tha hương không vốn liếng văn chương Việt nam.

Nơi nó ở không đồng lúa phì nhiêu mà là chín tháng mùa đông giá lạnh. Nó không ra "nông trường" nhưng nó đã có bao nhiêu ngày ôm tập vở lội tuyết đi học. Áo thì không đủ ấm, tai thì tê cứng, và những ngón chân thì lạnh buốt vì đôi giầy sũng nước. Nó không tập hát. Nó chỉ tập sự nhẫn nhục như những lần trợt nước đá nên tập vỡ rớt tứ tung trên lề đường. Nó không là hình ảnh người con gái tha thướt trong chiếc áo dài đi học mà là người con gái chạy lăng xăng đuổi theo những trang giấy trắng bị cơn gió vô tình cuốn đi.
Người con gái da vàng của TCS không ra đi, nhưng nó thì đã ra đi để rồi có những lần nghe những đứa con nít khác đuổi nó về Việt Nam. Nó biết tụi nhóc đó không biết gì nhưng nó tủi thân lắm. Lúc đó nó đã khóc rất nhiều. Nó quyết sẽ học thật giỏi và sẽ thành công để không còn ai xem thường màu da vàng của nó. Nó chỉ biết học và làm việc. Giấc mơ trẻ thơ của nó đã ngủ yên.
Và giờ đây, dòng máu việt nam da vàng như sống lại trong người nó. Nó thèm hát những bài hát tình ca về quê hương của Trịnh Công Sơn. Nó không quen ông nhưng hình như qua lời nhạc của Ông nó cảm thấy như TCS đang tâm sự cùng nó. Dẫu có đôi lúc nó không sao hiểu nổi những lời nhạc sâu đậm của ông.
Hình như TCS lúc nào cũng sẵn đón nhận sự một sự Trở Về, và giờ đây Ông đã về bên kia thế giới. Đường về của ông ra sao" Có buồn lắm không" Bỗng dưng nó cảm thấy sợ cái chết. "Tóc xanh mấy mùa" rồi cũng là sự ra đi.
Người con gái Viet Nam da vàng của TCS chết trong lửa đạn, còn nó thì sẽ ra sao"

Tí Vui
4/01

Ý kiến bạn đọc
12/03/202010:59:35
Khách
neu co ai sinh 2001 xin lien lac voi toi o email truoc ok
07/02/201822:43:51
Khách
Tí Vui viết hay lắm. Chị cũng thích nhạc TCS. Mong được đọc thêm nhiều bài viết của Tí Vui.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,555,855
Tác giả tên thật Quách Ngọc Ánh, sinh năm 1954, hiện là cư dân Garden Grove, CA. Trước 75 học Sư phạm Sai gon, một thời dạy học tại miền Trung Việt Nam, định cư tại Hoa kỳ theo diện H.O. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà từ Tháng Sáu 2013 là một hồi ức xúc động về việc đi tìm người thân chết khi vượt biển. Bài viết thứ ba của bà được viết nhân khai trường, để Kính tặng các Thầy Cô cuả Trường SPSG; - Thân tặng các Anh Chị cựu Giáo-sinh SPSG; Và riêng tặng các bạn SPSG/ nhất 9 nhị 15/ K.12/73-75.
Tác Giả tham dự VVNM năm 2015, đã nhận giải danh dự năm (2016) và giải “Vinh danh tác phẩm” (Á khôi) năm 2017. Tác giả về hưu từ lâu và đang định cư tại Orange County. Bài viết mới, thể hiện tâm tư và cách nhìn chủ quan của “một kẻ lưu vong bất đắc dĩ,” nói theo tác giả, và không có ý định tạo mâu thuẫn, tranh cãi với những người không cùng quan điểm.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình My, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2018, cô tiếp tục viết bằng tiếng Việt và đây là bài thứ hai.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây là bài viết mới nhất của tác giả.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, bài viết mới
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Ông bà có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông, ngày 18 -12-2012 đã kể chuyện tình 40 năm hạnh phúc của Ông Bà Sáu. Năm 2018 đánh dấu 45 kết hôn của ông bà Tuyết - Steve Brown. Đúng thời điểm đặc biệt này, ngày 2 tháng 5 năm 2018, Bà Sáu Tuyết thình lình qua đời vì cơn bệnh bất ngờ. Bài viết của ông Sáu tưởng niệm “Cuộc Đời Của Tuyết” đã được phổ biến ngày 27/07/2018. Sau đây, là bài viết mới về LA họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến