Bấy giờ là mùa hè, lũ con tôi chẳng có việc gì làm. Hôm đó là sáng thứ năm , trên đường đi làm, Jack nói với tôi: Ề Tụi mình đi tắm biển đi, tôi muốn đưa lủ con anh đi ra biển. Chúng nó vừa tắm biển ,vừa hiểu thêm được về biển cả.Ể
Cứ mỗi lần tôi lái chiếc xe pick-up, tôi lại nhớ đến anh, Jack, người bạn Mỹ cố vấn của tôi. Năm 1971, trong căn cứ Tân sơn Nhứt, khi chúng ta làm việc chung với nhau, những kỷ niệm về anh vẫn sống động trong tôi. Anh quả là một người bạn tốt, một người cha gương mẫu, một người chồng chung tình.
Năm 1971, trong chuyến công tác lần thứ nhất ở Việt nam, anh làm việc với tôi với tính cách là một chuyên viên kỹ thuật trong đơn vị tôi, đơn vị 600 của Quân Lực Việt-Nam Cọng Hòa. Lúc đó tôi là Đại-úy, Chỉ huy Phó đơn-vị .
Một hôm, anh nói với tôi: “Đại-úy, chúa nhật này tôi có thể mang mấy con của đại-úy đi tắm ‘pít-xin’ không" Tuần này ông phải trực mà.”
Thời điểm này đang là đỉnh cao của cuộc chiến tranh Việt-nam tôi phải có mặt túc trực trong đơn vị thường xuyên 24/24.
Vào buổi cơm chiều khi tôi về nhà, tôi hỏi lủ trẻ: “Các con đi có vui không"” Thằng lớn trả lời: “Vui lắm ba ạ. Ông Sheridan tốt lắm.”
Anh bạn tôi tên John C. Sheridan nhưng anh ta nhắc tôi gọi anh ta là Jack. Sao vậy" Tội hỏi. Anh ta giải thích: “Đó là cách đặt tên của người Mỹ. Thí dụ Tổng thống Hoa kỳ J F Kennedy, tên ông ta là John nhưng chúng tôi gọi ông ta là Jack.”
Thằng nhóc lớn nói tiếp: “Ông Sheridan mua rất nhiều bánh và kẹo. Ông ta cũng cho tụi con ăn cơm trưa.”
“Con ăn cái gì"” Tôi hỏi.
“Cái thứ bánh mà ông Sheridan gọi là pizza, lần đầu tiên con được ăn thứ bánh này.”Anh nhóc trả lời.
Một hôm, cha con chúng tôi cùng anh Sheridan đi ra hồ bơi. Anh ta hỏi tôi: “Đại úy có thấy thằng nhóc tỳ này nhảy từ trên kia xuống chưa"” Anh ta chỉ tay về phía cao nhất, nơi dành riêng cho những ai thích nhào lộn trên hồ bơi.
Tôi rất ngạc nhiên vì chỗ đó chỉ dành riêng cho người lớn.
“Chưa thấy, nhưng chổ đó nguy hiểm quá.” Tôi nói.
“Ồ không.” Anh ta trả lời. “Thằng nhóc này đã nhảy nhiều lần. Tôi sẽ cho anh xem nó nhảy lần này.”
Tôi thấy anh ta nói gì đó với anh chàng trực bơi. Sau đó, con tôi và anh Sheridan leo cầu thang lên cầu nhảy. Thằng bé mới có bốn tuổi, sau khi nghe Jack đếm một, hai, ba đã nhảy xuống hồ. Cùng lúc này anh chàng trực bơi cũng nhảy xuống nước để vớt thằng bé. Thằng nhóc chỉ ở trong hồ bơi khoản ba giây. Jack móc túi cho anh chàng trực bơi tờ giấy bạc 5 đô-la.
Tôi nói với Jack: “Tại sao anh không lấy cái áo phao mang vào cho nó. Hơn nữa anh không cần phải cho tiền người trực bơi.”
“Không được, anh không thể máng áo phao vào đứa trẻ vì khi nó rơi xuống nước, cái phao sẽ làm gãy cánh tay đứa bé. Còn anh chàng trực bơi, tôi biết là không cần phải trả tiền nhưng đó là món quà của tôi tặng anh ta.” Jack nói.
Một buổi sáng, khi tôi lái xe Jeep đến nhà Jack để đón anh ta đi làm, nhưng anh ta đi không nổi, hình như anh ta say rượu thì phải. Jack nói với tôi: “Tôi nhức đầu và chóng mặt quá. Hôm qua tôi quất hết một chai whisky. Tôi nhớ nhà quá. Tôi không thể mượn mấy đứa con của anh vì vợ anh mang chúng nó về quê.”
Tôi cười và nói “Sao anh không mò tới một cái snack bar nào đó, kiếm một em rồi ngủ đêm với cô ta.“
“Đại-úy, tôi đã có gia đình tôi thương vợ tôi và các con tôi nên tôi không thể làm điều ấy được.“Jack trả lời.
Đã có lần Jack hỏi tôi làm cách nào để cho mấy đứa trẻ con hàng xóm đừng đến gõ cửa nhà anh ta. Tại sao vậy" Tôi hỏi:
“Anh có la hét với chúng nó không"“
“Chẳng bao giờ cả. Anh biết tôi thương trẻ con nên mỗi lần tôi ở nhà tôi đều gọi chúng nó đến để cho mỗi đứa vài cục kẹo.“
À ra thế, đó là lý do tại sao chúng nó gỏ cửa nhà anh. Đừng bao giờ cho chúng nó cái gì cả. Đây là Saigon, chứ không phải là thành phố nơi anh ở bên Mỹ.
Tôi còn nhớ rỏ cái ngày trước khi chúng mình lái xe đi Vũng Tàu -khoảng chừng 90 cây số về phía Tây Nam Saigon- anh bảo tôi đưa anh ra đường Phạm ngũ Lão, bên cạnh chợ Bến Thành để mua một vài món cho lũ con tôi.
Anh muốn mua vài cái áo phao và một cái xuồng bơm hơi . Anh nói: “Đai-úy cứ lựa cái thứ tốt nhất. Tôi sẽ trả tiền. Tôi muốn sau này khi chúng nó sữ dụng đến, chúng nó sẽ nói: đây là quà của ông Sheridan. Chúng nó sẽ nhớ đến tôi.”
Ngày hôm sau, trên đường đi Vũng Tàu, tôi hỏi Jack tại sao anh mua nhiều bánh kẹo vậy. “Ồ,” anh ta trả lời, “Để giữ cho mấy đứa trẻ bớt ồn ào, bớt quậy. Tụi nó không cãi vã nhau được khi miệng đầy kẹo.”
Chúng tôi tiếp tục lái xe, sau hơn hai giờ, Jack tỏ ra sốt ruột, bồn chồn, lo lắng. Anh hỏi tôi:
“Đại úy đi đúng đường chứ, sao lâu quá vậy. Đại-úy nói tôi chỉ có 60 miles thôi. Anh có chắc là mình đi ra biển để tắm biển không"”
Vừa nói anh vừa đưa tay ra dấu như đang bơi vậy. Tôi vừa cười vừa trả lời: “Tôi hiểu anh lắm. Chúng ta đang đi về phía bờ biển. Chỉ mới đi được có nửa đường thôi, khoảng một giờ nữa chúng ta sẽ đến nơi.”
Điều này có nghĩa là đoạn đường 60 miles phải mất hơn 2 giờ lái xe. Sau này khi tôi qua định cư ở Mỹ, thấy tốc độ xe cộ tại Mỹ, tôi mới hiểu được cái thắc mắc của Jack.
Có lần, vào một buổi trưa chúa nhật, khi chúng tôi đến bờ biển, bãi tắm chật ních người. Thằng nhóc 3 tuổi con tôi, chạy thẳng xuống nước. Vợ chồng tôi đang lo xếp hàng trên xe xuống , chúng tôi nghĩ nó ở gần chúng tôi, nhưng sau khi đem xuống hết những gì cần thiết mới khám phá ra là thằng nhóc đã biến mất. Tôi nói cho Jack biết sự việc, anh ta nói: “Thằng nhỏ không thể chết đuối được. Tôi biết nó sợ nước lắm . Nếu nó té xuống nước, thủy triều đang lên, sẽ đưa nó vào bờ. Đại-úy đi hướng này,” Jack chỉ tôi đi về phía tay trái, “còn tôi đi về phía tay phải. Chúng ta sẽ tìm thấy nó.
Xin rất cám ơn các bạn.
Địa chỉ e-mail của tôi: QHA661@aol.com
HÀ NGỌC QUANG