Hôm nay,  

Những Con Chuột Đáng Thương

26/11/200200:00:00(Xem: 199870)
Người viết: Huỳnh Anh Phú

Bài tham dự số 78\VBST

Sinh năm 1978, bạn Phú hiện cư trú tại Richmond, VA. Công việc đang làm: Sinh viên năm thứ hai trường Virginia Commonwealth University và làm bán thời gian tại trường Medical College of Virginia.


Chắc có lẽ bạn không lạ lắm khi người ta nói chuyện về việc đem chuột ra làm thí nghiệm. Nhưng bạn có biết người ta làm cách nào để thí nghiệm chúng hay không"

Thôi, để tôi kể cho bạn nghe tí xíu về chuyện những con chuột đáng thương nhé.

Mấy tháng đầu bước chân vào đại học, tôi đã xài hết số tiền trường mà đáng lý ra tôi phải để dành tiêu dùng trong một năm học. Xài hết tiền, tôi bèn đi kiếm việc làm. Hên cho tôi, tôi được chấp nhận vào làm việc trong phòng thí nghiệm thuốc (Pharmacology & Toxicology) của trường mà tôi đang học. Công việc tương đối nhẹ nhàng, việc của tôi chỉ cho chuột ăn, cân thức ăn, nước uống, của từng con chuột, rửa những vật dụng thí nghiệm, và trộn chất hoá học theo công thức.

Lo chăm sóc cho đàn chuột, dường như tôi bắt đầu cảm thấy thích thú bày chuột mà tôi chăm sóc. Chúng rất tinh khôn và yêu con chúng lắm. Đã có lần tôi mém bị chúng cắn cho một phát về cái tội bắt vợ và con chúng ra.

Cứ mỗi lần tôi thấy chúng được mang đi làm thí nghiệm tôi buồn lắm, nhưng biết làm sao hơn.

Tôi làm việc cho một bác sĩ sinh hoá học, Dr. Susan Robinson, bà ta đang nghiên cứu và thử nghiệm về một loại thuốc dành cho phụ nữ mang thai. Cách thí nghiệm hay nhất là dùng thuốc tiêm vào chuột mẹ. Những cô chú chuột còn trong trắng, được mua về từ một nông trại chuyên môn nuôi chuột đem bán cho các nhà nghiên cứu.

Chuột mái và chuột đực được đặt số và thả nuôi chung cùng với nhau trong những chiếc lồng riêng biệt. Thông thường khoảng sau một hoặc hai ngày thì cô chuột mái đã mang thai.

Cách mà chúng tôi biết được cô nàng có mang thai hay không là nhìn vào phần dưới đáy lồng, nếu thấy những mảnh màng trắng khoảng bằng đầu mút đũa thì cô nàng đã mất đi sự trong trắng. Còn một cách khác nữa là nhìn vào âm hộ của nàng chuột. Nếu âm hộ nới rộng và lớp lông phủ bị mất đi thay vào một chỗ trống thì sự trong trắng của cô nàng cũng biến đi.

Sau khi những cô chuột mang bầu, chúng tôi tách rời chúng ra và để chuột mái vào một chiếc lồng khác. Mỗi ngày cân thức ăn, thức uống, và cô chuột đang mang thai cho đến ngày sinh.

Giống như con người, hai ngày đầu tiên sau khi mang thai, cô nàng dường như không ăn, nhưng sau đó thì ăn nhiều, uống nhiều và lên cân thấy rõ. Sau khi chúng mang thai được khoảng 12 - 15 ngày, bác sĩ Robinson đem những cô chuột mang thai ra mổ và cho vào lưng cô nàng một loại ống bơm nhỏ. Trong cái ống bơm ấy có chứa thuốc mà bà bác sĩ đang thí nghiệm hoặc có thể chỉ là nước lã thôi. Mỗi ngày một ít, liều thuốc hoặc nước ấy từ từ đưa đến những chú chuột con trong bụng cho đến khi chúng chào đời.

Giờ phút trước khi lâm bồn, chuột mẹ hai tay hai chân nằm dài xuống, cào cấu, và kêu chit chít luôn mồm. Chuột mẹ sinh ra trung bình khoảng 12-15 con, nhưng đôi khi cũng ít lắm chừng 3 con và nhiều lắm chừng 22 con.

Sau khi sinh xong, đến ngày thứ hai, chuột con được chọn ra mười con, năm mái và năm trống. Nhưng hầu hết số lượng mái rất ít so với sốù lượng trống, vì vậy số trống thường chiếm nhiều hơn.

Mười con được chọn đều được điểm số từ một đến mười theo thứ tự từ mái đến trống. Số còn lại, tôi đem chúng ra tiêm lên lưng chúng những loại thuốc gì đó mà bác sĩ không cho tôi biết. Trên những chiếc ống tiêm đều có một màu để phân biệt được thuốc gì.

Sau khi tiêm xong, tôi ngồi xem phản ứng của chúng và ghi vào sổ tay thường nhật cho Dr. Robinson.

Sau khoảng thời gian 30 phút xem và ghi chép xong, những chú chuột con này đem đi giết. Cách giết chúng nhanh nhất là dùng kéo cắt đầu chúng. Lần đầu tiên tôi thấy Dr. Robinson cắt đầu chúng về đến nhà hơn hai ngày tôi bị ám ảnh. Kể từ đó mỗi ngày cắt đầu chuột là tôi đưa cho Dr. Robinson cắt, kẹt lắm tôi mới làm hộ dùm bà ta.

Còn mười chú chuột kia, mỗi ngày chúng mỗi lớn ngày đầu khoảng chừng 5-6 grams cho đến ngày thứ hai, thứ ba,.... đến ngày thứ mười thì chúng đã được 24-30 grams. Ngày thứ mười nhìn chúng rất dễ thương, người mũm mĩm, lông láng mượt trắng tinh, hai mắt ti hí chưa mở ra hết, lông mép trắng; nhìn vào ai cũng muốn bắt chúng lên cho vào tay nâng niu.

Nhưng ngày thứ mười là ngày chúng bị đem ra làm thí nghiệm cả mẹ lẫn con. Những chú chuột con thì đem ra mổ lấy não bộ và xem chúng bị ảnh hưởng như thế nào sau khi uống thuốc. Còn chuột mẹ thì đem ra mổ bụng xem phần cơ thể sinh sản, buồn trứng, âm đạo, tử cung... của chúng.

Cứ như vậy hết lứa này đến lứa khác chúng đều bị đem ra thí nghiệm. Hết thuốc này rồi thuốc khác.

Đã có biết bao nhiêu con chuột đã chết vì thử nghiệm để giúp tìm ra những phương thuốc an toàn cho con người. Thử hỏi những chú chuột như vậy có đáng thương và tội nghiệp hay không"

Vậy mà khi người ta nói đến chuột là người ta liên tưởng đến sự xấu xa ghê tởm về loài chuột phá hoại, nhưng có ai nghĩ đến những chú chuột đáng thương đang được nuôi và giết trong phòng thí nghiệm kia không"

Y-Thy, July 8,00


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,873,452
Tác giả tên thật là Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Mậu Tuất 2018. Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2008.
Ông Hai nhâm nhi ly trà sâm Đại Hàn, mùi sâm thơm thơm, vị đăng đắng, hơi ngòn ngọt, màu nâu cánh dán.
Chó là một động vật rất gần gũi với con người và có ích trong nhiều lãnh vực như trông và giữ nhà, dẫn đường cho người tàn tật hay khiếm thị
Không biết từ ngữ “Ăn Tết” có từ lúc nào. Nhưng khi nói về tết với đầy đủ ý nghĩa của nó người ta dùng từ Ăn Tết.
Không biết từ khi nào tôi bận tâm về cái việc xuất hành đầu năm! Hồi còn ở quê nhà thì khỏi nói, chuyện xuất hành, hái lộc đâu phải là phần vụ của lũ con nít chúng tôi.
Tết sắp tới rồi! Một câu nói thật ngắn gọn, thật đơn giản, vậy mà sao tôi cứ nghe nao nao, cho dù tuổi đời đã gần đến cái gọi là cổ lại hy!
Vặn tay cầm, thấy không khóa, thím Sáu bèn đẩy cửa bước vô. Đèn đuốc trong nhà sáng rực, nhưng không thấy có người. Nghe tiếng động trong phòng tắm
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Sau chuyến du lịch, hồ sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má, và vợ chồng người em trai đã chính thức định cư, đoàn tụ. Hiện nay, cô là một thành viên trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia. Bài mới của cô là chuyện vui gia đình và bạn đọc Viết Về Nước Mỹ cuối năm.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bài viết mới của bà trích từ báo xuân Việt Báo Tết Mậu Tuất 2018, hiện đang phát hành khắp nơi. Đây là tự sự của một tôn nữ thời đổi đời: Làm tài xế Taxi tại Huế. Định cư, kết hôn với người Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến