Hôm nay,  

Chuyện Cái Vườn Cỏ Trước Nhà

26/11/200200:00:00(Xem: 217352)
Người viết: Thanh Phong

Bài tham dự số 70\VBST

(Cư ngụ tại Westminster)


Hầu hết các căn nhà ở Mỹ đều có một vườn cỏ trước nhà, lớn hay nhỏ, đẹp hay xấu tùy ở sự chăm sóc của chủ nhà. Dưới con mắt của người qua đường, vườn cỏ chẳng có gì đáng quan tâm lắm, nhưng ở nước Mỹ này đôi khi chuyện rất tầm thường cũng có thể biến thành chuyện quan trọng, chuyện đơn giản cũng có thể trở thành chuyện rắc rối lớn như chuyện "Cái vườn cỏ trước nhà" mà tôi kể hầu qúi độc gỉa sau đây:

Sau khi đến Mỹ được ít lâu, thuê mấy căn nhà đều xa khu phố Bolsa, may nhờ người quen giới thiệu, chúng tôi đến thuê căn nhà ở gần khu chợ Phát Tài, để từ đây có thể đi bộ ra khu phố Bolsa. Chủ nhà là người Việt, hai ông bà đều đã lớn tuổi và nhìn tướng mạo rất phúc hậu, hiền lành. Chúng tôi được dẫn đi coi từng phòng trong nhà, sân trước sân sau. Mọi cái đều vừa ý, duy có cái vườn cỏ trước nhà thì trơ ra toàn đất là đất, không có một cọng cỏ nào, và vô số các mẩu thuốc lá vất rải rác khắp sân.

Người chủ nhà chỉ cho chúng tôi xem hệ thống tưới tự động đã bị phá hỏng, và tỏù vẻ buồn trách người mướn trước, chẳng những sợ tốn nước không tưới để chết cỏ, mà còn phá hỏng cả hệ thống tưới tự động, tốn hao cả ngàn bạc. Sau gần nửa giờ thảo luận giữa tôi và vợ chồng ông chủ, tôi biết hai ông bà cũng muốn trồng lại cỏ, sửa lại hệ thống phun tươí, nhưng lại sợ chúng tôi theo vết xe cũ mà gia đình người Việt mướn trước đã để lại, mặc dầu chúng tôi hứa sẽ chăm sóc vườn cỏ nếu được ông bà chủ trồng lại hẳn hoi. Nhưng thời gian trôi qua, do công việc làm ăn hay do sự mất niềm tin, chủ nhà của tôi đã không trồng lại vườn cỏ. Phần tôi, người mướn nhà, lại là người mới qua Mỹ, luật pháp chưa rành, tiền bạc cũng chưa có nên chúng tôi cứ giữ nguyên tình trạng cái sân không cỏ như lúc mới thuê.

Cho đến một hôm, nghe tiếng gõ cửa, tôi ra mở và gặp ngay một phụ nữ Mỹ to lớn, ăn mặc giống như nữ Cảnh sát, Cô ta chào tôi và giới thiệu là nhân viên của thành phố Westminster. Sau câu chào và mấy lời giới thiệu ngắn gọn, cô ta "cảnh cáo" tôi rằng không thể để cái sân trơ trọi như vậy, phải trồng cỏ và nhất là không được biến sân cỏ thành bãi đậu xe. Tôi cố vận dụng hết khả năng tiếng Anh của mình để nói cho người nhân viên này biết rằng tôi chỉ là người thuê nhà, không phải là chủ, nhưng cô ta bảo tôi :"Ai đang ở, người đó chịu trách nhiệm". Nói xong, cô ta lẳng lặng quay gót. ra xe lái đi mất. Tôi đem chuyện này nói lại cho chủ nhà nghe. Hai ông bà hứa sẽ kêu thợ đến trồng cỏ.

Đúng một tuần sau, người nữ nhân viên này trở lại, trên tay cầm sẵn một sấp giấy, cô ta chẳng cần gõ cửa, chẳng cần gặp ai, lẳng lặng rút ra một miếng giấy nhỏ màu hồng nhạt, gắn lên cái gạt nước phía trước xe tôi đang đậu, rồi lại lặng lẽ ra xe lái đi. Chờ cho cô ta đi khỏi, tôi ra lấy mảnh giấy thì ra đó là một tờ biên phạt.

Cầm tờ giấy phạt trên tay, tôi ấm ức trong lòng, chẳng phải vì số tiền phạt nhưng vì nhìn thấy cũng trên con đường này, nhiều nhà cũng đậu xe như tôi, tại sao họ không phạt, chỉ phạt mình! Trong lòng tôi nghĩ ngay đến hai chữ "kỳ thị" ngay, bởi mấy nhà kia họ không bị phạt, chắc họ là người Mỹ, còn mình đích thị là một anh Việt Nam chính hiệu, đúng là mình bị kỳ thị rồi! Nhưng không phải thế! Chuyện chính là ở cái vườn cỏ.

Hôm sau tôi gặp người nữ nhân viên này, có lẽ cũng đang cảnh cáo một người Mỹ già sao đó. Chờ cho hai người nói chuyện xong, tôi xin phép hỏi cô ta rằng tại sao có những người đậu xe giống như tôi, sao cô không phạt, lại chỉ phạt tôi"

Người nữ nhân viên này ôn tồn giải thích: "Ông coi lại đi, những chiếc xe khác họ có đậu lấn vô vườn cỏ một chút, nhưng họ không thể đậu lâu vì sẽ chết cỏ, còn ông, ông đã không chịu trồng cỏ, còn biến sân cỏ thành bãi đậu xe, lối xóm họ "cầm len" ông đó."

Tôi coi lại một vòng, qủa thật cô ta nói đúng và chẳng còn cách gì hơn là đóng phạt cho khỏi trễ hạn. Tuy thế, câu nói của cô nữ nhân viên thành phố "…lối xóm họ "cầm len" ông đó.." làm tôi phải suy nghĩ vì cạnh nhà tôi là gia đình một người Philippines khá tốt, bà già này thỉnh thoảng qua chơi, có trái bầu, vài qủa ổi cũng mang cho, như vậy không thể có chuyện họ cầm len mình. Đàng sau nhà là gia đình một người Việt, rất đạo đức, lại là bạn thân nữa nên không thể "chơi" mình được. Duy chỉ còn hai gia đình người Mỹ đối diện, một nhà chỉ có hai ông bà già, không thấy con cái, cháu chắt lui tới bao giờ, lâu lâu mở cửa ra ngoài tưới nước, cắt cỏ rồi lại vào đóng kín cửa, nhà kia chỉ độc nhất một phụ nữ trạc ngoài ba mươi, sáng đi làm sớm, chiều tối mới lái xe về, cả hai nhà Mỹ này hầu như chẳng quan tâm gì đến ai. Vậy thì đối tượng của tôi là người nào, Suốt mấy tuần lễ, tôi nghĩ mãi không ra.

Thế rồi một hôm tôi bàn với người chủ nhà, cha con tôi bỏ công xới đất, gieo trồng, chủ nhà bỏ tiền mua hột cỏ và phân bón. Mấy cha con tôi làm liên tục ba bữa thì xong và chỉ hơn một tuần sau, cỏ mọc lên xanh ngắt.

Những lá cỏ non mịn màng, óng ả đua nhau vươn lên, nhất là vào buổi sáng sớm, nhìn những giọt sương mai đọng trên ngọn cỏ lấp lánh, thật đẹp, thật dễ thương. Bên cạnh vườn cỏ, chúng tôi còn chừa lại khoảng đất nhỏ, trồng thêm vài loại hoa khác nhau. Những bông hoa tươi thắm khoe sắc bên cạnh vườn cỏ xanh mướt, tạo cho căn nhà tôi đang ở một sắc thái mới, khác hẳn căn nhà cũ vài tuần trước đây.

Từ ngày nhà tôi có vườn hoa, vườn cỏ, xe cộ đậu đúng nơi đúng chỗ tự nhiên có nhiều cái thay đổi. Hai gia đình người Mỹ không còn làm mặt lạ với chúng tôi nữa. Thỉnh thoảng trước khi đi làm, bà Mỹ trẻ nhìn thấy tôi là niềm nở chào ngay, tối về thấy tôi đang tưới cỏ, cũng nở nụ cười thân thiện, chả bù cho lúc trước. Chẳng những thế, bà ta còn qua nhà tôi chơi, khen vườn cỏ đẹp và nhờ chúng tôi ngó chừng nhà khi bà ta đi vắng. Hai vợ chồng người Mỹ già cũng đổi hẳn thái độ lạnh nhạt lúc trước. Hai vợ chồng ra ngoài nhiều hơn và ở ngoài lâu hơn. Thỉnh thoảng lại ngó sang phía nhà tôi.

Rồi một hôm, người nữ nhân viên thành phố đã biên phạt tôi hôm trước lái xe đi ngang, thấy tôi đang cắt cỏ, cô ta cho xe chạy chậm lại, một tay giơ lên và miệng nở nụ cười thật tươi, thật duyên dáng. Tôi nhớ mãi nụ cười của cô ta, nụ cười "chiến thắng", kết qủa của tờ giấy phạt mấy chục bạc.

Sau khi tổ chức đám cưới cho con gái tôi được hai ba hôm, bà Mỹ già phía trước băng ngang đường sang nhà tôi.

Bà gõ cửa, tôi ra tiếp, chưa biết chuyện gì thì bà lên tiếng trước: "Tôi biết nhà ông bà tổ chức đám cưới cho con gái, tuy không được mời, nhưng hôm nay với lòng yêu mến gia đình ông, tôi sang tặng cho con gái ông món quà". Bà trao cho tôi một bao thư, trong đó có tấm thiệp rất đẹp, cùng vài câu chúc chân tình và tờ giấy mười đô la.

Sau khi mời bà vào nhà và ngỏ lời cám ơn, Bà ta nói:

"Khu xóm này rất biết ơn ông bà, vì từ ngày ông bà về ở khu này, ông bà đã trồng cỏ, chăm sóc vườn cỏ tốt đẹp, không đậu xe bừa bãi như người ở trước, khiến khu vực của chúng ta tăng gía trị. Gia đình ở trước đây, họ làm chúng tôi buồn qúa, vì chẳng những họ làm căn nhà họ đang ở tồi tệ hơn, mà còn làm gỉam giá trị của cả khu xóm này nữa".

Thì ra, ở cái đất nước Hoa kỳ này, người ta để ý và quan trọng cả đến từng cọng cỏ trước nhà, vì chính cái vườn cỏ không thôi, cũng đủ là nguyên cớ để làm cho hàng xóm xa cách, mất thiện cảm với mình, và cũng chính nhờ cái vườn cỏ mà tạo cho chúng ta cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc và thân thiện vói những người xung quanh cho dù họ thuộc bất cứ sắc dân nào.

Tôi cũng mỉm cười sung sướng vì đã tìm ra được người lối xóm mà cô cảnh sát nói "họ đã cầm len ông đó".

Thanh Phong

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,711,842
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến