Mơ Một Ngày Độc Lập
Tác giả: Phương Nam
Bài số 32190-12-28520vb8070311
Tác giả tên thật Phạm Thu Ly, cùng gia đình định cư tại Mỹ từ 1994, hiện là cư dân Santa Ana. Bà cho biết nhờ đọc được những lời khuyến khích chân tình từ tác giả lão thành Trùng Quang nơi trang Viết Về Nước Mỹ, bà đã mạnh dạn viết. Sau đây là bài của bà nhân Lễ Độc Lập Hoa Kỳ 2011.
***
Trước khi ra xe, cậu con trai đưa mẹ tờ báo Việt ngữ và chỉ vào “cái tít” trên trang Địa Phương ”Lễ Độc Lập Hoa Kỳ - Đốt pháo bông bất hợp pháp sẽ bị phạt $1,000”.
“…Chúng tôi không chỉ là biên giấy phạt vào ngày mùng 7 mà bất kỳ ngày nào chúng tôi thấy một người nào đó sử dụng pháo bông bất hợp pháp ở Garden Grove… Trung Úy Kevin Boddy, chỉ huy cảnh sát tuần tra khẳng định khoảng 80 nhân viên cảnh sát, lính cứu hỏa và tình nguyện viên từ Garden Grove Cert (Toán Ứng Cứu Khẩn Cấp Cộng Đồng) sẽ tìm bắt pháo bông bất hợp pháp vào ngày 04 tháng 07… Tất cả các công viên sẽ đóng cửa lúc 5 giờ chiều.”
Bà chậm rãi đọc, xong chép miệng:
- Ái cha…Mẹ còn muốn họ cấm luôn cho rồi. Để tránh tai nạn và những điều không hay có thể xảy ra, chỉ tập trung tại một địa điểm như hồi năm nào mình đi xem đó, là được rồi. Thiệt là đem tiền đi đốt, thấy mà tiếc hết sức!
- Mẹ nói vậy chứ mấy năm nay nhà mình cũng mua pháo bông về đốt đó"
- Mẹ biết, nhưng mà mình có hoang phí như họ đâu, chỉ là hòa cùng niềm vui với người bản xứ. Người ta kìa… Con nhìn lên trời đi rồi mới thấy tiếc!
Rồi bà nhìn con trai vừa cười vừa nói:
- À, mà mẹ cũng kỳ thiệt, nếu ai cũng nghĩ như mẹ thì đời chắc không còn gì gọi là sinh thú phải không"
– Mẹ biết rồi mà còn hỏi, con thấy trong báo nói chỉ ở Garden Grove thôi, chỗ mình đây chắc không sao đâu mẹ.
- Mẹ không biết, con hỏi kỹ đã rồi mới đi mua, kẻo bị phạt cả ngàn đó…
- Dạ con biết rồi.Thôi con đi công chuyện một chút con về.
Cháu nội, cháu ngoại đã ngủ trưa, bà một mình ngồi nhớ chuyện xưa nay…
Đã tám năm rồi gia đình bà dọn về an cư tại thành phố này, mỗi năm cứ đến July 4th là cái xóm bà rộn ràng hẳn lên. Được sự chấp thuận của Santa Ana City, nơi xóm bà ở được phép đốt pháo bông trong ngày Lễ Độc Lập. Oai chưa" Nhưng chỉ được đốt những loại pháo thường thường nho nhỏ thôi.
Đối diện với nhà bà là nhà vợ chồng bà Maria, người Mễ. Ông làm nghề cắt cỏ, rất vui tính, dễ thân thiện, cả hai ông bà đều hiền lành, thỉnh thoảng có trái đu đủ, trái bưởi ông thường đích thân mang sang biếu tặng nhà bà. Không biết từ hồi nào gia đình bên đó có “truyền thống” cứ đến ngày lễ này là bà con, bè bạn cùng vợ chồng người con trai độc nhất với đứa cháu nội gái của ông bà tập trung về đây tổ chức đốt pháo bông.
Mới 3 giờ chiều mọi người đã lo đem xe xuống đường để dành trọn cái sân trống, bà Maria lăn xăn đi ra đi vào mang những khay thịt to tướng để trên dãy bàn dài. Con trai và cháu nội bà thì loay hoay đốt than cái lò nướng, chuẫn bị món thịt nướng là cái chắc. Một cái lều trắng lớn được căng lên, người lo sắp ghế sắp bàn, người lo dọn ly dọn dĩa…
Chẳng mấy chốc thì họ hàng bạn bè kéo tới tấp nập ước chừng cả ba bốn chục người, người nào cũng tay xách tay mang nào bia, nào nước ngọt, nào trái cây…Những túi đựng pháo thì chắc chắn là không thể thiếu được, thấy náo nhiệt hết sức.
Bà ngồi trước hiên kín đáo nhìn sinh hoạt của nhà người láng giềng dễ mến, bà cười một mình…
Nói vậy chứ nhà bà cũng đâu có thua gì. Mấy hôm trước con trai đã mua sẳn mấy túi pháo to, hôm nay cũng rộn ràng với món thịt sườn bò Đại Hàn B.B.Q. với đầy đủ rau quả, bia rượu, bánh trái. Còn có cả một nồi cà ri dê to tướng bà đã nấu tối hôm qua, nó nói mẹ nấu ngon ngon để chung vui cùng mấy ông bạn Mễ dễ thương, những người láng giềng tốt bụng.
Rồi các con bà cũng lục đục bày biện lò và bàn ghế ra, bạn bè chúng nó bắt đầu tới, cũng tay xách tay mang y chang nhà đối diện, có điều nhân sự bên bà thua là cái chắc.
Mới đó mà trời đã muốn tối. Bọn trẻ nhỏ hai bên nhà bắt đầu rục rịch, chaỵ tới chạy lui. Bên kia râm ran bằng ngôn ngữ Spanish, bà chẳng hiểu gì cả, bên này thì Vietnamese và English, pha trộn với nhau. Bọn trẻ chỉ được chơi những cây pháo nhỏ, được người lớn đốt sẵn cho, sợ những tia pháo trúng vào mặt, đứa nào cũng cầm đưa ra xa, né né, thấy mắc cười sao đâu… Những nhà cùng một dãy với nhà bà cũng có mấy người ra nhập cuộc, họ cũng đang chơi trên phần sân nhà họ, bà thấy ai cũng hân hoan lắm, cười nói vui vẻ.
Lúc bấy giờ một anh chàng Mễ đem cái ghế thang ra đặt giữa lòng đường. Ồ, bắt đầu rồi đấy. Những cây pháo có tiếng nổ lớn và có tầm vọt mạnh, được họ đem đặt lên trên cái ghế thang và bắt đầu châm ngòi. Ai cũng bịt tai lại hồi hộp chờ đợi và rồi…lẹt xẹt…lẹt xẹt…những tia lửa nháng ra thật nhanh, rồi những tiếng đùng… đùng… thật to vang lên, bông pháo phóng vút lên cao và từ từ nở bung trên bầu trời…Mọi người thi nhau đốt liên tục làm cả khu xóm náo động hẳn lên, khác với ngày thường nhà nào cũng đóng cửa im lìm, có vào ra chăng nữa thì cũng như những cái bóng âm thầm lặng lẽ.
Lúc này khắp mọi nơi đều vang rền những tiếng nổ đì đùng, bầu trời cao rộng đầy những bông pháo đủ màu, đủ cở. Vừa ăn vừa cụng ly vừa thay phiên đốt pháo, mùi thịt nướng thơm lừng xen lẫn mùi khói pháo tạo thành một thứ hương kỳ lạ.
Đến cở 10 giờ đêm là thưa dần… rồi chấm dứt. Không ai bảo ai, hai bên cùng thu dọn đồ nghề, mấy cây chổi được mang ra với nhiệm vụ quét dọn, thu dẹp bãi chiến trường đầy xác pháo.
Những cái bắt tay thân ái giã từ, những vòng ôm thắm thiết, những tiếng bye bye, good night, take care…nghe rộn ràng. Các con bà cũng dọn dẹp hướng nhà mình, chẳng mấy chốc đoạn đường sạch sẽ như cũ, bạn bè cũng lần lượt ra về.
Cuộc vui tàn, trả lại cho bóng đêm sự tĩnh lặng, trả lại cho vòm cây lời tự tình của lá, trả lại im ắng cho trăng sao. Cuộc vui tàn, để lại trong lòng bà những nỗi bùi ngùi nhớ nhung xót xa khó tả!
Rồi ký ức như vừa được khơi dậy làm bà nhớ lại những ngày tháng đầu tiên khi gia đình bà đến Mỹ vào tháng tư, năm 1994. Chỉ ba tháng sau là đến Lễ Độc Lập của đất nước Hoa Kỳ…
Chiều hôm đó, mới có 5 giờ, tụi nhỏ - bạn học của con bà – đã điện thoại gọi tới, nhắc đi coi đốt pháo bông tại sân vận động Westminster High School. Mới qua, nhớ quê, nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ đủ thứ…nên khi nghe “rủ rê”, ông bà ừ liền để cháu chở đi coi cho giải bớt cơn sầu nhớ nước đau lòng con quốc quốc!*
7 giờ mới bắt đầu mà chưa chi chúng đã hối ông bà sữa soạn, chúng nói đi sớm sớm để có chỗ đậu xe. Vội vàng ăn dằn bụng chút xíu, bà mang theo cái khăn quàng cổ và cái áo len dày tổ bố rồi cùng ông và các con ra trước nhà đứng chờ “tài xế”.
Mới qua chưa sắm được xe, các con bà đi học đều nhờ vào bạn.Vô trường học chưa bao lâu mà tụi nhỏ đã được bạn bè thương mến, mỗi ngày tình nguyện chở đến lớp, tan học chở về nhà. Bà thấy tình nghĩa thế này, chỉ ở Mỹ mới có.
Cuối tuần bà đền ơn bằng cách nấu món gì ngon ngon đãi các cháu để gọi là có qua có lại, cho toại lòng nhau.
Bà nhớ chuyện nọ rồi lan man sang chuyện kia, chưa xong đã thấy bạn của con lái xe trờ tới. Cả đám sáu người lục đục lên chiếc xe thiệt lớn. Chao ôi… nó mở máy lạnh nghe mát tận ruột gan, ý nghĩ thoáng qua trong đầu bà thiệt lẹ - Hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, lần đầu tiên trong đời bà mới được ngồi trong chiếc xe sang trọng như thế này. Khi còn ở Việt Nam những lúc đi buôn bán, bà toàn đi trên những chiếc xe than, bụi khói bốc ra mặt mày lem luốc như cô bé lọ lem. Sau này cũng có những chiếc xe sang hơn nhưng bà không bao giờ được bước lên vì túi tiền eo hẹp! Nhờ đi qua Mỹ bà mới được hưởng.
Cháu lái xe chạy qua các ngã đường, bà nhìn phố xá thấy đâu cũng đẹp, đẹp mà không hỗn độn xô bồ, ồn ào xuôi ngược như bên quê nhà. Bà nhìn hoài vẫn không thấy có người đi bộ, dọc hai bên đường nhà nào cũng đóng cửa kín mít, bà thắc mắc hỏi thì cháu nói: - Bên này nhà ai nấy ở, ít khi qua lại với nhau bác à… Bà ngạc nhiên và nghĩ chỉ nước Mỹ mới vậy.
Cháu nói: - Sắp đến rồi. Bà nhìn thấy phía trước là cả một rừng người. Con bà hối đi sớm là đúng lắm, đông ơi là đông, cháu cho xe chạy lòng vòng mấy bận tìm chỗ đậu cũng thiếu điều muốn đuối!
Phương Nam
Chào Cô,
Phuong Đông
============================
Quí Ông/Bà Vui lòng viết tiếng Việt có dấu. Các lời bình với tiếng Viêt không dấu sẽ không được hiển thị.
VB Admin
Cám ơn Ban Biên Tập đã sửa lại từ WOW, nhưng hai chữ đầu đã sửa còn hai chữ sau thì chưa. Mong BBT giúp cho trót. Đa tạ.
Nhờ Ban Biên Tập sửa lại từ WOW, chứ không phải WOU và ..."Chỉ đèn hoa kỳ diệu lắm sắc màu..." chứ không phải Cn hoa kỳ diệu..." Thành thật cám ơn BBT.
- Phương Nam chân thành cám ơn Thuylan đã đọc và có ý kiến về bài viết của PN. Chúc ThuyLan luôn an lạc
- Phương Nam xin đa tạ tấm tình của em Phương Đông. Cám ơn em đã hết lòng ủng hộ cô. Mong PĐ. luôn vui khoẻ.