Âm Hồn
Tác giả: Huyền Thoại
Bài số 2944-28244-vb8071110
Với nhiều bài viết sinh động về nhiều đề tài khác nhau, Huyền Thoại- Thịnh Hương là tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước My 2006õ. Cô hiện làm việc và cư trú tại San Jose. Bài viết mới sau đây là chuyện tình có bóng ma ghen tuông: một bà vợ hiện hồn nằm giữa ông chồng và cô bạn gốc Việt.
***
Hạnh đứng tần ngần, không biết sẽ mang xuống Quận Cam những bộ quần áo nào. Nàng đang chuẩn bị cái trip cuối tuần cho một cuộc hẹn hò với người đàn ông nàng quen mấy tháng nay.
Trong cái walk-in closet, Hạnh có cả trăm thứ áo quần, váy dài, váy ngắn. Vậy mà mỗi lúc đi đâu nàng vẫn phải so đo, ngắm tới ngắm lui, lúng túng trong việc lựa chọn. Có những chiếc áo nàng chưa bao giờ xỏ tay, những váy đầm chưa bao giờ mặc thử. Chỉ vì chưa tìm được những món trang sức hay những đôi giầy xứng hợp. Vài năm sau, vì có những kiểu thời trang khác xuất hiện Hạnh lại bỏ chúng vô bao đem cho từ thiện! Cho từ thiện cũng có một điều lợi, là khai được thuế!
Tuy vậy Hạnh cũng không phải là người vung tay quá trán. Nàng chỉ đi mua hàng lúc mấy cái department stores có sales hay bán tống bán tháo hàng cuối mùa trước khi họ đem hàng mới về. Vì mua hàng "chạy chỗ" nên mới sinh ra cái cảnh treo áo quần chờ mua đồ "lắp ráp". Nhiều khi cần, nàng cũng thừa can đảm mua áo quần không on-sale. Không ai thấy Hạnh mặc cùng một cái áo trong hai đám tiệc bao giờ dù hai cái tiệc đó cách xa nhau hai ba tiểu bang.
Hạnh không đẹp nhưng duyên dáng. Dù đã trên năm chục nhưng trông nàng trẻ hơn tuổi rất nhiều. Nàng biết cách ăn mặc, biết trang điểm, và nhất là kiêng cữ một cách bền bỉ và kỹ lưỡng vấn đề ăn uống. Vậy mà Hạnh vẫn ở một mình dù đã ly dị trên mười lăm năm. Hai con nàng, một trai một gái, đều đã tốt nghiệp và đã có việc làm ổn định, lương cao. Cô con gái mới lấy chồng năm ngoái. Cậu con trai còn ...đang nhả kén, nhưng đã có nhà riêng. Hạnh cũng có việc làm ổn định trong chính phủ nên không phải bận tâm về chuyện "down sizing" hay "laying off" của hãng xưởng như nhiều bạn của nàng. Sau vụ ly dị, bạn bè tưởng Hạnh sẽ ôm cầm sang thuyền khác trong một thời gian ngắn, vì hình thể như nàng, kinh tế tài chánh thênh thang, thì chồng "quơ một cái là có ngay". Ắy vậy mà Hạnh cứ lang thang một mình. Mấy người bạn lo hộ cho nàng, "Kén chọn cái chi mà lâu rứa" Mai mốt con cái tung cánh chim tìm về tổ mới, mi ở một mình buồn thúi ruột ". Không phải là Hạnh kén chọn thái quá hoặc kiêu kỳ chi. Nhưng không hiểu sao nàng không yêu ai được nữa! Đàn ông tự nhiên đối với nàng không có chi hấp dẫn! Ông nào cũng như ông nớ, chẳng ai khiến trái tim nàng nhảy loạn cào cào như ngày xưa đươc nữa. Có lẽ cái ông chồng phải gió trăng hoa đã gây cho Hạnh những ấn tượng không tốt.
"Trời ạ, mình buôn bán vất vả nuôi "hắn" trong mấy năm tù "cải tạo", lúc về để hắn đi vượt biên một mình vì không đủ tiền cho cả vợ chồng và hai đứa con. Tan tành năm sáu cây vàng của mình hắn mới đi lọt. Qua đảo, chị mình còn gửi tiền cho hắn ăn xài. Có tiền xài trên đảo, hắn có đàn bà đi theo. Mình vượt biên được, gặp mặt, chưởi cho hắn một trận tơi bời rồi kêu hắn làm đơn li dị quách cho xong. Nhưng mà ông Trời có mắt, lúc ni hắn khổ gần chết. Nhìn má con mình chắc là ốt dột và tiếc đứt ruột. Cho đáng đời những người vô ơn bội nghĩa!"
Đó là những Hời hạnh thường kể khi có người hỏi về Chánh, chồng cũ của nàng.
Bạn bè đã "mai mối" cho Hạnh hai ba ông. Cũng có ông Hạnh quen trên "on line dating". Nhưng rồi chẳng đi tới đâu.
Một ông, sau hai ba lần đi chơi thì chán đóng vai mã thượng, cứ ra lệnh như đã là chồng của nàng rồi. "Em đừng mua cái áo đó. Anh không thích cái bông trên áo. Bông gì mà lớn quá!". Hoặc, "Hôm nay anh thèm ăn steak. Ăn sushi mãi ngán rồi." Chứ không hỏi "Hôm nay em muốn đi ăn gì" nữa" Mà kỳ chưa, đang còn trong vòng tìm hiểu, mà cứ ra lệnh thế kia. Mai mốt "em trong vòng tay người" rồi, thì biết sẽ ra sao" Hạnh ở một mình đã lâu, mua sắm, ăn uống tự quyền, không phải hỏi ai, không xài tiền của ai. Nay tự dưng bị gò bó. Thế là Hạnh êm ái ca bài thôi là hết anh đi đường anh...
Còn ông kia, lúc nói chuyện điện thoại với nàng thì giọng trầm ấm, đĩnh đạc. Nhưng lúc ông tạm cho nàng "hold" để ông " xử" mấy đứa cháu ông đang babysit hộ thằng con, thì oh la la, sao mà nghe đinh tai nhức óc và cục cằn chi lạ! Rứa là nàng bèn xin một lần nữa vẫy tay chào nhau.
Một ông khác. Ông này mới làm Hạnh nhớ mãi mà cười! Quen Hạnh được đâu vài ba tháng, tình hình có vẻ sáng sủa, vì ông cũng thích văn nghệ văn gừng như nàng. Lúc được Hạnh cho ôm ấp vuốt ve, ông làm tới, tính đưa em vào đông hoa vàng. Hạnh chưa chịu, thì ông hỏi nàng còn chờ đợi gì nữa. Đứa nào cũng đã "over the hill" thì thẹn thùng nỗi gì. Hạnh cắc cớ, hỏi, " Nếu em làm theo yêu cầu của anh, thì anh có chịu mặc đồ an toàn hay không". Ổng ta nói, "Trời ơi, em nói gì lạ vậy" Bằng này tuổi đầu rồi, bộ em còn có con được sao"". Hạnh chẳng sợ chuyện con cái, mà sợ ếch nhái, vì đàn ông hay phiêu lưu đây đó, ai mà biết được cái tổ con tò vò ở chỗ mô! Ông không chịu trò chới an toàn nên Hạnh an tâm ngủ một mình.
Còn ông nọ, Mỹ trắng, nàng quen trên internet. Sau hai ba lần hẹn ở quán cà phê Starbuck gần nhà, ông mời Hạnh đi Monterey với ông, vì ông sẽ chạy một cái 5-mile run với bạn bè trên đó. Chạy xong, hai người đi ăn sương sương rồi về. Trong bữa ăn, ông cao hứng uống hai chai bia. Ra về, mặt ông hơi đỏ, và ông có vẻ mệt mỏi. Hạnh tình nguyện lái xe thì ông lắc đầu, cười cười:
- I can’ t trust you with my BMW. [Tôi không dám tin mà giao cho em cái xe BMW của tôi]
Người Mỹ họ ga lăng lắm, nhưng cũng thực tế và thẳng thừng không ai bằng. Ông này quí cái xe hơn cái mạng của mình. Hơn nửa tiếng sau, xe bắt đầu đi vào vùng đồi núi quanh co. Nói chuyện được một lúc, Hạnh và ông ta im lặng. Nàng quay ra ngoài, ngắm phong cảnh. Bổng nàng thấy cái xe cứ trôi về bên kia đường. Còn người đàn ông thì...đang nhắm mắt! Hoảng hồn, Hạnh cố gắng bình tĩnh, gọi nhỏ:
- Rick! Wake up!
Đồng thời, nàng nhẹ cầm tay lái đưa xe về lane bên này. Phước bảy mươi đời nhà nàng, khúc đó đường vắng, chớ không thì có lẽ nàng không có ngày lên chức bà. Nàng yêu cầu Rick táp vô lề đường, giao tay lái cho nàng. Biết lỗi, Rick cun cút nghe lời. Hạnh im lặng lái xe về San Jose, không nói năng gì, mặc cho chàng ỉ ôi xin lỗi. Về tới nhà, Hạnh xuống xe, nói với Rick luôn một mạch:
- Anh đi về đi, và đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa nghe không! Có hai điều. Thứ nhất, anh coi thường tôi, quí cái xe nhà giầu của anh một cách không cần thiết, OK! Thứ hai, anh coi mạng sống của tôi rẻ như bèo. Nếu anh muốn chết, thì cứ việc chết! Tôi còn cha mẹ, anh em, con cái. Tôi còn yêu đời. Anh xém giết tôi, đồ mắc dịch!
Rồi Hạnh hét lên:
`- Go away! I hate you! Get out of my face!
Ông hàng xóm kế bên đang tưới mấy chậu bông trườc nhà, nghe vậy liền tức tốc chạy sang, hỏi:
- Sao, sao, có chuyện gì" Bà có cần giúp gì không"
Rick vừa tức vừa quê, phóng xe chạy lẹ. Hạnh bảo ông hàng xóm:
- Y lái xe mà ngủ, xém đưa xe xuống hố. Tôi đuổi luôn rồi!
- Bà đuổi là phải rồi! Good for you!
Hạnh nhiều khi cũng buồn. Mắc cái chi mà mình vô duyên quá thể. Hay là lúc này Hạnh đang ở vào giai đoạn "menopause" nên khó tính quá, cái gì cũng không vừa ý. Rồi Hạnh lại tự an ủi, " Thây kệ. Mình cũng đâu có thiếu thốn tình cảm chi mô! Nào bạn, nào em, nào con. Chừng nào có duyên có nợ thì thành vợ thành chồng. Mà không có chồng cũng có chết chóc ai! Nói phỉ phui, rủi gặp "thằng chồng" cà chua cà cháo như ông Chánh nữa thì chết sớm. Lựa bậy lựa bạ, xôi hỏng bỏng không, con cái nó cười cho thúi đầu!"
Cách đây mấy tháng, đi công tác trên Boston, Hạnh quen cô "counterpart" địa phương. Hai người cùng độ tuồi với nhau, và rất ăn ý, thân nhau dễ dàng. Biết hoàn cảnh độc thân của Hạnh, cô bạn bảo:
- Tôi muốn giới thiệu với chị người bà con, Jack. Anh cũng ở California, nhưng dưới miền Nam. Anh này mới mồ côi vợ hai năm nay.
- Vợ bị sao mà chết"
- Ung thư ngực.
- Anh ta nhiêu tuổi, làm nghề gì"
- Khoảng 55 tuổi thì phải. Hiện nay, anh ta làm headhunter [tìm và mướn người] cho một hãng thầu, chuyên làm các cơ phận cho máy bay.
Hạnh thờ ơ nhưng nói cho bạn vui:
- OK, chị đưa email của tôi cho ảnh. Cứ thử xem sao.