Giận Thì Giận Mà Thương Thì Thương
Tác giả: Vĩnh Hầu
Bài số 2759-1628830- vb8101809
Tác giả đã tham dự viết về nước Mỹ từ 2001. "Tôi qua Mỹ năm 90, ở San Diego 2 năm và move qua quận Cam ở cho đến giờ." ông kể, trong bài viết đầu tiên: "Lạc Đường". Sau 8 năm lặng lẽ, ông góp thêm nhiều bài viết mới cho năm 2009: "Tình Khi Không Mà Có," 'Xin Mãi là Tình Nhân'; Và "Tôi trúng Jackpot." Tác giả cho biết ông trúng jackpot không chỉ một mà tới 4 lần. Bài mới viết là một chuyện vui gia đình.
***
Hai tay xách 2 bao ni-lông đựng thức ăn mới mua ở chợ về, Susane bước vào nhà, thấy Huy, đang ngồi xa-lông, tay cầm lon bia, miệng nhóp nhép nhai chip 'Burito', mắt dán vào T.V, theo dói trận football 1 cách say sưa, không để ý đến sự xuất hiện của vợ.
- Anh ra xe mang bao gạo và mấy bao đồ hộp vào nhà giùm em đi nào, tối ngày cứ xem football hoài, chán anh ghê! Susane hơi gắt với chồng, vì hôm nay Nàng có chuyện bực mình ở Sở làm, đi chợ về lại không thấy chồng chào hỏi khiến Nàng thêm bực bội, khó chịu trong lòng.
Mắt vẫn nhìn vào T.V, Hải vô tình trả lời vợ bằng 1 câu hỏi hết sức vô tư: 'Ủa, hôm nay em đi chợ à!' Nói xong Chàng định, sau khi xem xong pha gay cấn trong trận football. sẽ ra xe lấy đồ vào.
Susane bỗng thấy 'cục giận' trào ra khỏi miệng Nàng:
-Anh hỏi gì mà ngốc thế! Không đi chợ thì lấy gì mà ăn! Tủ lạnh trống trơn, anh đâu cần biết, chỉ khi nào hết bia thì anh mới hay!.Nói xong, Nàng vùng vằng đi ra xe, không cần nhờ Huy tiếp tay mang đồ vào nữa.
Huy định giúp Nàng, nhưng khi nghe vợ mắng là đồ ngốc, 1 cách đột ngột, khi Chàng chưa làm gì quá đáng, khiến Chàng hơi sửng sốt, rồi tự ái đùng đùng nỗi lên, Huy từ bỏ ý định ra khênh bao gạo vào, khui thêm 1 lon bia, mắt lại dán vào trân bóng đá.
Không thấy chồng ra phụ mình đem đồ vào, 'cục giận' trong bụng Susane lại phình to thêm 1 bậc, Nàng xách mấy bao ni-lông còn lại, đóng cốp xe cái rầm, để bao gạo lại, không thèm đem vào nhà, để xem thằng chả có chịu ra vác vào không, vì bao gạo 50 pounds quá nặng đối với Nàng. Vào phòng khách thấy Huy vẫn còn mãi miết, hay giả vờ mãi miết theo dõi màn hình, không thèm nhìn Nàng đang lể mể xách mấy bịch đồ gia dụng và trái cây đi vào. Cơn giận lần này bỗng trào lên, choán hết cai dịu dàng thường tình của Susane. Miệng Nàng bỗng bật ra 1 câu trống không, nhưng rất nặng mùi chiến tranh: 'Đồ vô tích sự!'
Huy quạt lại: 'Đồ bất lịch sự!'
Thế là chiến tranh thật sự bùng nổ!
Một bên thì 'vô tích sự', bên kia đối lại 'bất lịch sự', nghe rất chỉnh, tiếc thay, nội dung lại có tính chất mạt sát nhau, nên câu chuyện không có gì quan trọng, lại trở nên 'đại sự', đại 'hư sự' mất rôi!
Không cần tường thuật tiếp cuộc khẩu chiến xảy ra ở mức độ nào, ai cũng đoán được là nó dữ dội và ầm ỉ như 1 cuộc họp mặt của các vị Dân Biểu của các nước tự do dân chủ, khác 1 điều là, ở đây Quốc Hội chỉ có 2 Vị 'dân cử' mà thôi, nhưng vì căn phòng nhỏ, nên âm lượng của 2 chiếc loa, nghe cũng khá chát chúa, nhưng chưa đến nỗi phải ẩu đã lẫn nhau. Và khi âm thanh của 2 chiếc loa bắt đầu dịu xuống vì hết pin-'low batteries'-, thi thường xuyên là 1 cuộc 'chiến tranh lạnh' sẽ xảy ra sau đó, dai dẳng và khó chịu cho cả đôi bên!
Nguyên do cuộc 'nội chiến'" Ai lỗi, ai phải" Có phải đây là câu chuyện thường tình xảy ra giữa các lứa đôi"
Chắc nhiều người cho rằng Susane có phần lỗi, vì đã dám mắng Huy là đồ ngốc, 1 sự thóa mạ hơi nặng nề đối với chồng, nhưng cũng nên thông cảm cho Nàng, trong hoàn cảnh bực bội, đi làm về mệt nhọc, lại phải ghé chợ lo việc bếp núc, về nhà nhìn thấy Chồng 'phè cánh nhạn' nhậu bia, xem football, lại thờ ơ với vợ, còn buông 1 câu hỏi ấm ớ, thì làm sao không chạm nọc cô vợ đang có chuyện bực minh trong lòng được ! Giá mà Huy, thấy vợ về, liền hỏi han 1 câu, hoặc đứng dậy chạy ngay ra xe, giúp vợ 1 tay, mang đồ vào nhà, thì đã không có chuyện.
Như vậy, thì do lỗi ở Huy chăng" Cũng không hẳn. Chàng cũng đi làm về, nhưng sớm hơn vợ, chuyện ngồi xem T.V, uống 1 lon bia cũng không phải là tội lỗi gì, Chàng đâu có ngờ vợ đang bực mình, và câu nói của Chàng thì cũng chẳng có ý chọc giận gì vợ, có điều vì Chàng đang chú tâm xem bóng mà quên cái 'galant' của người đàn ông trong hoàn cảnh hơi khác với thường lệ này. Ai mà đoán được tâm lý thay đổi đột xuất của đàn bà! Chàng đâu có tiếc gì 1 lời 'nịnh đầm', và công sức cỏn con trong việc giúp vợ. Phải chi, Suzane đừng có nóng giận quá vội mà buộc miệng chê trách chồng, làm tự ái của đấng 'mày râu' bị tổn thương, khiến Chàng có phản ứng 'bất đắc dĩ' để báo vệ cái sỉ diện của minh!
Trong trương hợp này, tự ái đôi bên điều bị va chạm nặng nề, sự khoan dung, nhẫn nhục biến đâu mất, chỉ thấy hận thù, ghét bõ hiện diện 1 cách rõ nét, nên cuộc chiến tranh thầm lặng, ray rức bắt đầu diễn ra và kéo dài không biết lúc nào sẽ chấm dứt, nếu không có 1 biến cố trọng đại nào xảy ra, hoặc không có bên nào chịu lép vế giải hòa trước. Đó là nói theo nguyên tắc, nhưng trên thực tế thì rõ ràng, là 10 lần có chiến tranh, thì hơn 9 lần người đàn ông phải nuốt giận, hay nuốt hận, đôi khi nuốt lệ đầu hàng, thì thào bên gối, bảo Nàng rằng, tội lỗi trăm đàng cũng tại, bới, vì, do... anh gây ra, thôi em hãy xí xóa, bỏ qua, và hãy trở về nhiệm vụ cao quý trong vai 'đầu bếp xuất sắc' của Gia Đình mình, em nhé! Thế là mọi chuyên điều 'xuôi chèo, mát mái' ngay. Trời ạ, nếu gia đình nào mà trường hợp ngược lại xảy ra, nghĩa là Nàng phải nuốt lệ xin lỗi Chàng, thì gia đình đó trước sau gì cũng gặp đại họa!
Cũng như mọi lần, Susane chờ đợi 1 lời 'hòa giải' của Huy, cộng thêm sự ôm ấp, 'thoa bóp' dịu dàng của chồng, trong đêm vắng, thì Nàng sẳn sàng chấp nhận hòa bình vô điều kiện ngay, sau vài lời trách móc, hờn dổi chiếu lệ, để rồi 'hòa bình, êm ấm' sẽ trở lại như xưa. Nhưng tiếc thay, lần này lại không giống như những lần trước, vì có những yếu tố bất ngờ, khiến cuộc chiến trở nên 'khốc liệt', làm khó khăn thêm trong việc hàn gắn sự bất hòa!
Susane là 1 'manicurist', Huy là 1 'technician', cả 2 đang ở tuối dưới 40, lương bỗng cũng tạm dư xài chút đỉnh, vì chưa có 'cục cưng' nào ra đời để phải tiêu pha tốn kém và san sẻ bớt tình thương vợ chồng qua đứa bé. Thường tình, vợ chồng hay lục đục vì lý do tài chánh, nhưng trường hợp Huy và Susane thì khác, không phải vì tiền, mà là vì tình, theo nghĩa thông thường: 'yêu nhau lắm, cắn nhau đau', chỉ đơn giản thế thôi.
Tình yêu của phàm nhân khác với tình yêu của Thánh nhân! Nghĩa là 'có qua có lại mới toại lòng nhau!' Thế gian này, làm gì mà có được tình yêu 1 chiều, chỉ cho đi mà không đòi hỏi phải nhận lại! Chẳng hạn, khi Susane thấy chồng đang thoải mái, hạnh phúc bên lon bia và trận football hào hứng, nếu là tình yêu đúng nghĩa, hạnh phúc người mình yêu cũng là hạnh phúc của mình, thi Nàng đâu có bực mình, gắt gỏng với chồng" Nhưng vì so đo tính toán, thấy mình đang mệt nhọc,bực bội, mà Chàng ta lại ung dung tự tại, không đếm xỉa gì đến mình cả, như vậy là Chàng chẳng yêu gì mình chút nào! Thế là Nàng nổi giận, phản ứng gay gắt ngay, thử hỏi, Nàng thực sự yêu chồng, hay là yêu mình hơn" Nếu ai cũng có được tình yêu Thánh nhân, thì đâu có chuyện đau khổ, ray rức, giận hờn! Nhưng thôi, người phàm tục mà bàn chuyện Thánh nhân thì cũng hơi vớ vẫn và lạc đề! Nhưng thình yêu thế gian, thực sự là vậy đó!
Yếu tố nào đã kéo dài cuộc giân lẫy nhau của cặp vợ chồng này lâu đến cả tuần rồi, mà chưa hòa giải được" Huy và Susane đang ở trạng thái 'tình yêu bóng mây', bị nỗi giận hờn, tự kỷ che khuất tri não nên tình yêu biến thành tình hận mất rồi! Phật có dạy rằng, đời là bể khổ, yêu nhau mà không được gần nhau là khổ, giận nhau mà phải ở với nhau, cũng là 1 điều khổ! Nếu 2 người không yêu nhau, hoặc yêu nhau với 1 tình yêu của Thánh nhân thì làm gì có sự buồn bực và phiền não giữa 2 người"...
Giờ làm viêc của Huy là từ 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều, Susane từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối. Đêm hôm đó, sau khi cải vã nhau kịch liệt, đến nỗi không ai thèm quan tâm đến buổi ăn tối, lên giường ngủ, mỗi người 1 phía, Huy quay mặt ra phía ngoài, Susane úp mặt vào tường, cứ thế, suốt đêm, cả 2 chịu đựng 1 thứ hình phạt tự mình tạo ra, vừa mỏi mệt về thể xác, vừa rả rời về tâm thần! Cái giận còn mới và căng quá, không cho phép Huy tỏ thiện chí hòa bình trước như mọi khi, khó lắm, vì lòng tự ái còn căng cứng, không thể xẹp ngay để có 1 cử chỉ hoặc hành động yếu xìu được! Có lẽ mai hoặc mốt hoặc ngày kia, chiếc bong bóng đang căng, mới có thể xẹp dần xuống được. Huy, cũng như vợ, nằm thao thức suốt đêm, chỉ mong cho tới 6 giờ, đặc biệt hôm nay 5 giờ rưỡi, chàng sẽ thức dậy đi làm, thoát cảnh 'đêm thâu trằn trọc suốt 5 canh' này càng sớm càng tốt!...
Susane nằm nán thêm 1 chốc, đợi cho tiếng nỗ máy xe của Huy vừa ra tới đường, Nàng liền choàng dậy, đi vội xuống bếp, pha 1 cốc sữa tươi, uống ừng ực, đồng thời nấu 1 tô 'mì ăn liền', ngồi ăn ngấu nghiến 1 cách khá phàm tục, vì tối hôm qua cơn giận làm đầy bụng, không thể nhét thêm 1 thứ gì vào bao tử được! Còn Huy, nhờ tiên đoán thời cuộc khá chính xác, nên Chàng đã nhồi vào bao tử 1 số lượng bia và chips vừa đủ để 'sống còn' qua đêm trường dậy sóng! 'Quân tử khôn là quân tử nhậu, quân tử dại là quân tử nhịn ăn'! Trường hợp này, rõ ràng là Susane dại hơn Huy 1 bực về phương diện 'ẩm thực'!
Khi Susane chuẩn bị đi làm, thì Nàng bỗng sực nhớ là chưa đem bao gạo vào nhà! Nàng hy vọng, sáng nay, để giảm bớt căng thẳng, ít ra Huy cũng đã làm cái công việc của đàn ông này rôi, vì Chàng biết rằng trọng lượng của bao gạo không cho phép vợ di chuyển nó vào nhà, nếu không có xe đẩy giúp sức. Nhưng khi mở 'cốp' xe ra, Nàng vẫn thấy nó còn nằm chình ình trong đó 1 cách đáng ghét! Như vậy là cơn giận của Susane không được xoa dịu chút nào, ngược lại, nó lại càng tăng thêm vì Huy tỏ ra bất cần, hoặc không quan tâm đến vợ hoặc đến 'nồi gạo' mà nhờ nó, ngày nào Chàng cũng có được bửa cơm ngon lành do vợ nấu.
Susane định đóng cốp xe lại, nhưng sau 1 lúc suy nghĩ, Nàng quyết định 'vận chuyển' bao gạo vào nhà, xem như 1 sự thách thức với Huy, không có chàng thì mọi việc cũng xong thôi! Hành động này lại là 1 yếu tố tâm lý làm cho tình thế trở nên rắc rối thêm! Nhưng công việc vận chuyển không đơn giản đối với 1 người đàn bà tay yếu chân mềm như Nàng!
Thật vây, vì Nàng không thể ôm bao gạo, nhấc lên vai dễ dàng như Huy thường làm, nên Nàng phải kéo nó ra mé cốp xe, và cho nó rới xuống đất, rồi mới kéo lê nó vào nhà! Trông thật vất vả đối với1 phụ nữ yếu đuối, không quen làm việc nặng. Thay vì Nàng phải thông cảm, và đánh giá cao sức mạnh của chồng, thì ngược lại, mỗi đoạn đường kéo lê bao gạo được thực hiện 1 cách ì ạch, thì nỗi giận hờn, bực tức mang hình viên đạn của Nàng lại tăng lên và hướng về phía anh chàng Huy 'đáng tội' vì phải để Nàng lâm vào hoàn cảnh 'lao động' nặng nhọc như thế này!.Lại là 1 sự giận hờn vì suy nghĩ hẹp hòi của phàm nhân!