Tự Sự Của Bà Mẹ Làm Nail
Tác giả: Trần Huyền Chi
Bài số 2611-16208688- vb251109
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2008, tự sơ lược tiểu sử: Sinh năm 1959, cư dân Virginia Beach, tiểu bang VA, làm nghề dũa nail. Hiện là bà mẹ của 4 người con. Bài viết sau đây là tự sự về quan hệ mẹ con và và gia đình. Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết.
***
Khách vào. Miệng hỏi như một máy tự động
- May I help you"
Bắt khách vào bàn, chùi nước sơn, dũa, đắp bột, dũa, sơn, lấy tiền. Động tác ấy cứ lập đi lập lại ngày qua ngày, tháng qua tháng, không thay đổi. Có chăng là đến giờ về, hốt rác, hút bụi, ngủ một đêm tới sáng thức dậy đi làm, người như máy, máy như người. Chợt thằng con vừa kêu vừa ngoắc 2 ngón tay trông rất mất dạy:
- Mẹ lại coi nè!
Tiến lại gần hỏi:
- Có chuyện gì"
- Mẹ làm gì mà ghê quá vậy, làm vầy sao có khách.
Cơn nóng chợt bùng dâng lên: kệ tao, tao làm xấu đẹp gì cũng có khách đòi tao đó thay.
Nó cũng không vừa:
-Có ba bà già 90 tuổi đòi thôi.
Ngồi phịch xuống ghế, cơn tức dâng trào lên óc. Nhớ hồi nào mới đến Mỹ, không thân nhân, không bạn bè, đi làm nhà hàng từ sáng đến tối mịt mới về nhà, bỏ đám con nheo nhóc ở nhà, đứa lớn giữ đứa bé. Làm nhà hàng được một năm, thiên hạ bảo nhau làm nail, thế là ùn ùn ai cũng đi học nails, tôi cũng trong đám người đó. Nhờ nghề nails mà nuôi sống bản thân và gia đình cho đến ngày hôm nay.
Đúng ra nghề nails cũng chẳng cao sang gì, nhưng lứa tuổi như tôi, mới qua Mỹ, già chưa hẳn là già, trẻ cũng không còn là trẻ, nhưng nhờ nó mà biết bao gia đình đã mua được nhà, mua được xe, và giúp đỡ thân nhân còn kẹt ở Việt Nam.
Nhớ hồi nào nhỏ con gái của tôi bắt đầu học nails đã từng thỏ thẻ:
- Mẹ ơi! Mẹ gắn tip sao mà nhanh quá vậy, chỉ con với.
- Mẹ ơi! Mẹ đắp bột một cục sao mà hay quá vậy, chỉ con với.
Rồi thằng con trai, tôi cũng là người dạy cho nó thành nghề chứ ai. Tre già măng mọc, bây giờ già rồi, mắt kém tay run đâu còn lanh lẹ như ngày xưa, thế là con nó lên mặt dạy đời mình, nó chửi cho. Đáng đời ai biểu già làm chi, cho nó khổ. Tuổi trẻ bây giờ quen lối sống Mỹ, coi cha mẹ ngang hàng, không chút kiêng nể, giữa tiệm đông người đông khách, kêu mẹ lại phê bình làm xấu làm đẹp.
Nhớ hồi tôi đi làm công cho người ta, đôi khi có gì sơ sót, đợi khi vắng khách, không có ai, bà chủ mới nhẹ nhàng góp ý xây dựng, chứ đâu có như thế hệ bây giờ, muốn chửi lúc nào thì chửi.
Vừa lái xe về nhà, buồn trong bụng quá, con nhỏ thì cực theo nhỏ, con lớn thì khổ theo lớn.Vừa bước vô nhà thằng con 10 tuổi chạy lại ôm mẹ: Hi, mẹ sao mà thương quá, hỏi: con ăn gì chưa"
- Con ăn chicken trong tủ lạnh đó.
Tôi kêu lên:
- Tội nghiệp con tôi quá vậy.
Nhỏ con gái trên lầu bước xuống, tay bế đứa con gái nhỏ 5 tháng dũa một tăng nữa.
- Bây giờ mẹ mới biết tội nghiệp nó sao" Nhà không có gì ăn hết.
Tôi tức quá:
- Ở tiệm đã bị dạy đời rồi, về nhà còn bị dạy đời nữa.
- Không đúng sao"
- Mày vừa phải thôi nhe. Tao đi làm từ sáng sớm đến bây giờ 9 giờ mới về đến nhà. Mày ở nhà cả ngày sao không chiên trứng hay kho thịt cho em ăn, đổ đốn làm biếng còn trách cha mẹ.
Chồng tôi vội xen vào:
-Thôi em im đi, cho yên nhà, dầu sao cũng là con mà.
Tức nước vỡ bờ tôi hét lên:
- Con chứ bộ bà tôi sao. Tại sao tôi phải nhịn nó, nó là con tại sao nó không nhịn tôi, mà ông còn kêu chuyện ngược đời quá. Đáng lẽ ông phải la nó mới phải, tụi mày ăn học giỏi để bây giờ chửi cha mẹ, mày không thấy mẹ làm cả ngày đó sao" Còn sức đâu mà nấu ăn hầu tụi bây nữa. Tại sao mày ở nhà mà không giúp mẹ nấu một tí gì cho em ăn, còn nữa mày nhịn mẹ mày có chết đâu, tại sao ông bắt tôi phải nhịn nó cho yên nhà, thế giới gì đây. Đúng là làm cho con hư, vẽ đường cho hươu chạy,