Bạn Hãy Gọi...
Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 2536-16208613 vb421809
Tác giả đã dự viết về nước Mỹ từ 2002 với nhiều bài viết đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, đến Mỹ theo diên HO và hiện định cư tại Greenville SC. Bài viết mới của ông kể chuyện xe bị bể bánh trên đường mùa đông, gọi 911 và được sự trợ giúp vui vẻ.
***
Năm giờ bốn mươi sáng, trời tối đen như mực vì là mùa đông, như thường lệ, tôi vẫn lái xe đi làm. Đó là thói quen, vì khi đến nơi, tôi vẫn còn lối 45 phút để ngủ trong xe, ngay cả mùa đông cũng vậy.
Nơi tôi làm là hãng B.., do người Đức đầu tư, mà nói đến hãng của người Đức là phải nói đến các quyền lợi mà người giúp việc được hưởng và theo như tôi được biết, nếu đem so sánh với các công ty của người Mỹ thì các quyền lợi này tốt hơn nhiều. Cùng một công việc tương tự, các công ty Mỹ khác chỉ trả số lương trong khoảng 9 tới 10 đồng một giờ thì tại đây, hãng B... trả cho công nhân ngay khi mới vào làm số lương hậu hĩnh hơn nhiều.
Đã vậy, cứ mỗi 3 tháng thì lại có một số tiền thưởng để tặng cho công nhân, khiến ai nấy cũng cảm thấy thoải mái. Còn gì vui hơn chăng"
Đến khi về hưu thì công nhân có 2 nguồn tài chánh để yên tâm dưỡng già, đó là tiền lãnh ở Sở An Sinh Xã Hội và ở Quỹ Hưu Trí của hãng B... Còn gì yên tâm hơn chăng"
Còn nói về ngày phép, trong 3 năm đầu tiên, công nhân mới vào làm mỗi năm được 10 ngày phép có lương cộng với 5 ngày nghỉ cá nhân, dành khi bị bịnh, có trả lương, chưa kể đến hơn một tuần lễ nghỉ Giáng Sinh và các ngày lễ khác.
Sau đó, từ năm thứ tư trở đi, mỗi năm được thêm một ngày phép có lương và một công nhân với 25 năm làm việc có được một tháng phép có lương để có thể ngao du sơn thủy tới khắp mọi miền trên thế giới mà không cần quan tâm đến thời gian.
Giờ ăn trưa thì hãng tặng không cho 20 phút, đây là một số tiền không nhỏ, nếu đến cuối tháng cộng với số tiền lương.
Đây là một số tiền không: "sờ " thấy, cảm thấy được, thế nhưng nó chỉ hiện diện khi người công nhân cần đi đến các công, tư sở để lo giấy tờ hay đi khám bệnh vì khi rời khỏi hãng lúc 3 giờ chiều thì người ta có đủ thời gian để ung dung tới nơi và tại nơi đến người ta vẫn dư thời gian để nơi đây lo cho mình.
Nói đến không khí làm việc trong hãng thì thật là thoải mái, bất cứ ai cần đến sở làm trễ đều được thỏa mãn để có thời gian đưa đi con đi học, đi nhà trẻ, hay đi khám bệnh và sẽ ra khỏi hãng trễ để bù vào khoảng thời gian đã mất vào buổi sáng, nếu vẫn muốn để dành 5 ngày bệnh để có dịp xử dụng vào dịp khác. Vậy thì còn gì hơn"
Đối với người tị nạn Việt Nam đí theo diện HO tức là đến Mỹ từ năm 1990 trở đí, nếu so sánh với các đồng hương may mắn thoát khỏi Việt Nam vào tháng 4/75, đã mang trên lưng câu: "Trâu chậm uống nước đục" thì khi đến Mỹ, tuổi đời đã chồng chất lại thêm gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền phải giải quyết ngay nên không có thì giờ để theo học một nghề chuyên môn, thì hãng B...quả thật là nơi: "Nước trong" vì chỉ cần hai bàn tay cộng với sự chịu khó thì vẫn có thể ung dung đi đến tuổi hưu một cách nhẹ nhàng. Còn nơi nào hơn chăng"
Lái xe đi làm sớm, đường xá thênh thang, tránh được cái cảnh phải bám đuôi chiếc xe chạy như rùa bò đằng trước, thật dễ chịu. Nhưng kìa, xe đang chạy ngon trớn thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng rào rào và một mùi khét lẹt lọt vào trong xe. Biết có chuyện không ổn, tôi cho xe đậu vào lề đường, mở đèn báo nguy, xuống xe, đi vòng quanh xe, để xem chuyện gì xẩy ra, thì trời ạ, bánh xe phía sau, bên phía hành khách bị bể.
Chiều hôm trước, khi coi truyền hình, trên đài có báo động là sáng sớm hôm sau trời đổ tuyết, thế nhưng, khi lái xe để đi làm, có lẽ gió đã đổi hướng nên không thấy tuyết rơi, chỉ có điều là sức gió mạnh vô cùng.
Đó mới là điều đáng sợ vì trời sẽ lạnh lối hơn 10 độ, so với sự dự đoán thời tiết, khi có gió, và quả thật khi trở vào trong xe mở nút để sưởi ấm thì hai bàn tay tôi đã lạnh cóng, run lẩy bẩy, không mở nổi cái nắp của cái điện thoại cầm tay, vị thần hộ mệnh của những người lái xe trên đường đi làm hay đang lái xe xuyên bang để du lịch.
Làm gì đây, tôi tự hỏi" Nhà của con gái tôi, cách nơi chiếc xe của tôi bị bị bể bánh lối 35 dặm Anh và sáng ra cháu còn có nhiều việc phải làm để đưa 3 đứa con đến trường.
Tôi tự hỏi một lần nữa và cũng không tìm ra câu trả lời cho thỏa đáng nhưng việc đầu tiên là tôi phải gọi vào hãng để báo tin là tôi sẽ đến trễ, nếu không, theo như nội quy, thì tôi sẽ bị cho nghỉ việc. Tôi mở cái nắp của cái điện thoại cầm tay, các ngón tay vẫn cóng vì lạnh và khó khăn lắm mới bấm xong tên của ông C..., viên giám thị mới, trên bàn phím, để trên mặt kiếng của cái điện thoại hiện ra số điện thoại của ông C..., thì lạ chưa, cái số này không hiện ra.
Tôi nhớ rõ ràng, trước khi đi Cali vào dịp Giáng Sinh, để đề phòng trường hợp phi cơ bị trễ do thời tiết hay do bất cứ lý do nào khác tôi đã cho số điện thoại của ông ấy vào máy của tôi rồi mà, nhưng, vốn cẩn thận, tôi vẫn giữ số điện thoại của ông K..., vị giám thị cũ, để có thể dùng khi cần đến, chứ không xóa đi và quả thật sự lo xa này không phải là vô ích.