Gia Đình Tôi
Tác giả: Nguyễn van Michele
Bài số 2478-16208555-vb8071208
Tác giả tới Mỹ năm 1990 theo diện H.O., hiện là cư dân Santa Ana. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà kể lại những ngày tháng vất vả của gia đình khi tới Mỹ và gửi niềm vui vào tương lai các con.
***
Gia đình tôi có 5 người. Bố, mẹ, chị, tôi và em trai. Năm 1990 gia đình tôi định cư tại Mỹ theo diện H.O. Tôi còn nhớ khi đó tôi mới 18 tuổi vừa học xong lớp 12. Thi vào sư phạm học được vài tháng. Vì có giấy đi Mỹ, người ta không cho học nữa. Vì học nữa khi đi Mỹ sẽ bị đền tiền lại. Tôi đành nghỉ và chờ giấy xuất cảnh.
Nhận được giấy đi, gia đình tôi rất mừng, nhất là bố tôi. Từ ngày ra khỏi nhà tù do Cộng sản nhốt, bố tôi không xin được việc làm gì hết vì ông đã đi lính Cộng Hoà. Không chỉ bố mà các chị em tôi cũng bị thường gặp khó khăn vì trong trường người ta cũng không thích con “lính ngụy.”
Mẹ đi làm không đủ tiền sống, cuối cùng mẹ mở một tiệm bán cặp da cho bố và chị bán. Chị tôi chuyển qua học ban đêm để ban ngày đi bán. Mẹ đi làm y tá cho hãng xưởng cũng không ai thích vì trong hãng hầu hết là người có công với cách mạng hay là con của cán bộ. Thời đó họ còn phân biệt con thương binh liệt sĩ, con cán bộ và vợ con lính ngụy. Tôi hiểu là với chế độ lý lịch ba đời này, cho dù mình học giỏi đến đâu nhưng là con của lính nguỵ cũng đừng mong được họ trọng dụng.
Ngay khi nhận được giấy tờ đi Mỹ, lập tức có cán bộ đến nói nếu hiến luôn căn nhà cho họ, thì họ cho đi mau hơn. Gia tài chỉ có căn nhà cuối cùng đành hiến luôn, để đến được một nước tự do, không còn khinh khi và vùi dập.
Năm 1990 gia đình tôi rời Việt Nam định cư sang Mỹ. Chúng tôi phải sang tiểu bang Florida vì bác tôi ở đó và là người bảo lãnh gia đình tôi. Khi xuống phi trường thấy thật nhiều người ra đón có cả ông bà Mục sư của Hội Thánh Tin Lành Luteran cũng tới. Gia đình tôi rất vui mừng như thấy có một cuộc sống mới trong tương lai. Những ngày đầu bác tôi tiếp đãi rất nồng hậu, gia đình tôi rât vui, bác tôi nói cho chúng tôi ở một tuần sau đó sẽ mướn nhà Apartment cho gia đình tôi ở. Nhưng chỉ được 4 ngày mẹ tôi tình cờ nghe được bác gái tôi trước khi đi làm đã căn dặn chị họ tôi là "con nhớ ở nhà coi chừng nhà, gia đình họ mới từ Việt Nam qua không tin tưởng lắm, coi chừng mất đồ đó".
Nghe được câu đó, mẹ tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ thu xếp rồi thưa với bác là không muốn ở đây khí hậu nóng quá, khó thở, tuị em muốn qua tiểu bang California, nghe nói bên đó khí hậu mát mẻ hơn. Tại Cali, gia đình tôi có anh họ ở San Francisco và người bác ở Orange County. Bác trai là anh ruột của bố rất buồn vì sắp xa gia đình người em trai, chỉ có bác gái tôi là thích lắm.
Với số tiền 500 đồng của hội cho, bác trai tôi rất thương em nhưng không cho tiền gia đình tôi để mua vé máy bay vì bác gái giữ hết tiền rồi. Gia đình tôi phải đi xe Bus để kiếm đường qua California. Biết bao cảnh khó phải cắn răng vượt qua. Nhưng mạng người cao lắm, ông trời cũng không bắt ai phải khổ mãi, người ta sống được mình sống được.
Tới California, bác tôi mướn Apartment hai phòng cho chúng tôi ở, cho mượn tiền deposit và tiền đóng tháng đầu ở thành phố Costa Mesa. Hai bác tôi tình cảm hơn hai bác ở Florida. Gia đình tôi rất vui, em trai tôi đi học tiểu học, bốn người chúng tôi đi học thêm Anh văn. Hội cho đi học một năm. Những ngày đầu đi học thật vất vả, không có xe, gia đình tôi phải đi xe Bus, những ngày trời mưa đứng đón xe Bus thật là khổ, tiền hội cho không dám tiêu xài, ăn uống vì phải để dành tiền mua xe, không ai cho mượn tiền hết. Trong nhà, nhìn qua nhìn lại thấy trống rỗng. Nhiều lúc tôi rất buồn và hay khóc. Tụi bạn tôi được họ hàng giúp đỡ nhiều lắm, có xe đi liền.
Học được sáu tháng chị và tôi nghỉ học, xin đi làm. Chúng tôi xin được việc làm ở một hãng điện tử. Tôi đi học ở trường OCC. Nhiều lúc mệt quá ngồi học mà ngủ gục. Một ngày làm 12 tiếng, không kịp về ăn cơm phải chạy đi học luôn, ăn vài miếng chip và uống nước lạnh cho qua ngày. Ai nói qua Mỹ là sướng" Tự do thì có nhưng kiếm tiền cũng vất vả lắm. Đi làm đi xe bus hay đi carpool với người ta. Dành dụm được ít tiền mua được một chiếc xe cũ của người bạn bố tôi bán lại với giá là 500 đồng. Nó cũ lắm chạy hư lên hư xuống. Nhiều lúc phải kêu trời sao số mạng của gia đình con khổ quá, ra đi với hai bàn tay trắng.