Phụng Linh, dân Saigon cũ, tới Mỹ du học bằng... visa du lịch. Trước 1975, cô học Gia Long, rồi trường luật Saigon, ban công pháp quốc tế. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của cô là “Du Học Tuổi 55” kể chuyện cô một mình ø tìm tới với thế giới khác thường của một đại học cộng đồng tại Hoa Kỳ. Và lần này là một truyện tình.
*
Chiếc xe chất đầy hành lý “uốn éo” một hồi mới “tiếp cận” hàng song sắt cổng ngoài phi trường Los Angeles. Một cô gái tóc tém có dáng cao cao, khuôn mặt tròn khá đầy đặn, bước đến chặn ngang…Tôi vừa kịp kêu lên: “Á, Phan Linh. Em đợi lâu không"” Cô gái cười hền hệt, vuốt nhẹ vào vai tôi: “Chà, mệt hôn cha nội"” “Đoàn” chúng tôi từ VN sang Mỹ chỉ có ba người: mẹ, Út Tiên và tôi, được anh chị Hai và Phan Linh đón tại hàng rào song sắt…
“Cú” nhìn đầu tiên hướng về người con gái mười mấy năm xa cách đã làm tôi bần thần…Tóc Bím của tôi bây giờ lạ quá. Tôi ôn lại ngày xưa còn bé. Tóc Bím – Phan Linh có biệt danh này vì cô thường thắt bím hai bên để dài xuống vai từ lúc lên năm. Cũng đôi mắt to tròn và cái miệng chúm chím, hay cười mà không chịu hở môi. Tôi nghe mẹ kể hồi hai đứa mới lên ba tuổi ngồi dọc nước ở bãi biển Vũng Tàu, tôi rất thích nắm hai bím tóc của Phan Linh giựt mạnh; vốc nước biển đầy cả hai lòng bàn tay nhỏ xíu hất vô mặt cô bé…Phan Linh hét bài hãi rồi vùng chạy, tôi rượt theo cười rú lên một cách vui sướng…Hai đứa vào trung học, tôi thường ngắm nét mặt nghiêm trang, ngoan hiền của Phan Linh lúc cô chăm chú nghe thầy giảng. Cô nổi tiếng khó tính: ít nói, ít cười nhưng rất chăm chỉ học hành. Hầu như suốt bảy năm ở trường trung học, Phan Linh không có bạn trai nào khác ngoài tôi – cậu hàng xóm cũng được khen là …siêng năng, hiền hậu (chứ có bao giờ tôi lại tự khen mình"!) Tôi còn nhớ một ngày trời mưa tầm tã, Tóc Bím từ đường lớn chạy vội vào hẻm nhà, mình mẫy ướt mem. Tôi hốt hoảng chạy ào ra đưa hai bàn tay lên che đầu cho nàng, vô tình chạm nhẹ vào đôi vai mềm thon thả. Phan Linh vừa giận, vừa mắc cỡ xô tôi thật mạnh, rồi chạy thẳng vào nhà cô ở cách đó vài căn. Suýt nữa thì tôi bị mẹ nhéo tai vì cái tội “dê” sống sượng người con gái xinh nhất trong xóm.
Vài tháng sau, Phan Linh và gia đình “đột ngột biến mất khỏi khu xóm”, tôi buồn rầu hối tiếc vì chưa kịp nói tiếng yêu. Tôi không có ai khác ngoài Tóc Bím bước vào trái tim mình. Học xong đại học, tôi trở thành thầy giáo và im lìm chờ đợi ngày đoàn tụ với gia đình anh chị ruột ở Mỹ. Cho đến một ngày mùa hè, mẹ của Phan Linh bỗng dưng xuất hiện. Bà từ Mỹ về thăm xóm cũ, trông thật trẻ, cùng mẹ tôi tay bắt mặt mừng. Bà cho địa chỉ và chúng tôi bắt đầu gặp nhau mỗi ngày qua chat, nhanh chóng nối lại tình bạn ngày xưa. Tóc Bím – tôi thích gọi cái tên quen thuộc này hơn là tên Mỹ của cô: Linda Phan. Ngôn từ của Phan Linh có vẻ cộc lốc nhưng tôi lập tức bào chữa cho nàng: “Chắc bây giờ người ta làm ăn giỏi, lương cao nên cái giọng nói lúc nào…cao cao, thế thôi! Dễ hiểu mà!”
Mẹ và Út Tiên ngồi xe van của anh chị Hai. Tóc Bím lái xe chở tôi chạy theo sau. Xe phóng vun vút qua những con đường mới lạ, tôi mãi ngắm những tàng cây cọ dừa cao vút; những khu nhà ngói đỏ, ngói nâu ẩn hiện sau những bồn cỏ xanh thẫm. Phải mất mười mấy năm, ba người chúng tôi mới được anh Hai bảo lãnh qua Mỹ. Căn nhà của anh chị Hai sơn màu xanh và xám nhạt mà tôi rất thích có một phòng riêng cho tôi. Mẹ và Út Tiên tạm thời ở chung một phòng. Anh Hai phác thảo kế hoạch tương lai của tôi và Út Tiên: cùng đi học lại tiếng Anh trước khi vào đại học. Nếu cần tiền, chúng tôi sẽ vay của nhà trường. Ừ, anh Hai lo được như vậy là tốt quá rồi. Tôi tự nhủ sẽ rán tiện tặn với những đồng tiền của anh Hai cho và cố gắng học giỏi, kiếm job “thơm”, lương cao để trả ơn mẹ và anh chị Hai. Tối nào tôi cũng hôn lên tóc mẹ một cái để “nghe” lòng hả hê vì còn có mẹ chiều chuộng, chăm sóc.
Mẹ không cho tôi gọi Tóc Bím vì nó nghe xưa quá và “ngây ngô” quá. Chiều mẹ, tôi cố quên cái tên mộc mạc đến dễ thương ấy. Phan Linh và tôi tiếp tục gặp nhau qua chat, trong khi hai bà mẹ thỉnh thoảng gọi phone nói chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ. Vào dịp cuối tuần, Phan Linh thường lái xe đến đón chúng tôi đi chơi biển, khi thì Redondo, khi thì Huntington beach, khi là San Petro… Linda Phan, tôi phải gọi lại tên nàng cho đúng, lúc nào cũng liến thoắng và tỏ ra mau mắn. Nàng chủ động làm hết mọi thứ, kéo ghế ngồi – một cách tự nhiên, gọi thức ăn và ăn trước mọi người. Nàng nói một cách hồn nhiên, như không cần suy nghĩ. Tôi ngồi phía đối diện, trố mắt nhìn Linda vừa ăn vừa cười, vừa nói cùng mấy người bạn trai, thỉnh thoảng lại vỗ mạnh vào đùi anh chàng ngồi cạnh… Nàng chọc ghẹo cả anh Hai: “Bữa nào đi Las Vegas, hai anh em mình thức đánh bài suốt đêm nhen”…
*
Chỉ một tuần lễ sau ngày đến Mỹ, tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu, thanh thản và thích cái không gian yên tĩnh, trong lành. Nhưng Út Tiên thì hầu như đêm nào cũng khóc, khóc khi vừa nằm xuống giường. May là cô ngủ chung phòng với mẹ. Tôi cười chọc “quê” cô bé, nhưng mẹ lại tỏ ra ái ngại. Út Tiên than buồn nhớ nhà (còn nhà đâu mà nhớ kia chứ"), nhớ người yêu…À, về điểm này thì có thể chấp nhận được. Tôi lựa lời an ủi, Út Tiên lập tức nguýt dài, tỏ ra không cần ai thông cảm. Cô nói: “Anh có người yêu ở đây, còn em thì …không!” Và Út Tiên khóc hù hụ ngon lành.
Thật sự thì cũng có lúc tôi thấy buồn đến thắt ruột. Nơi chốn này hoàn toàn xa lạ với tôi. Hình như có một cái gì đó quen thuộc của cuộc sống tôi đã bị lấy mất. Nơi chôn nhau cắt rún ai mà lại không đau xót khi phải rời bỏ" Mọi thứ trong cái căn nhà nhỏ của chúng tôi, từ gốc mận mà chúng tôi thường hay chơi năm mười, đến cầu thang gỗ Út Tiên thường rượt đuổi theo tôi để …xin ăn, đâu đâu cũng đầy ắp kỷ niệm. Màu sáng xanh của ánh đèn neon những đêm chúng tôi theo dõi các trận cầu quốc tế trong tiếng reo hò ầm ĩ của… cả xóm. Cái bàn học chi chit những chữ quằn quện của Út Tiên và tôi “đấu khẩu” nhau. Út Tiên vừa “phang” một câu lên mặt bàn: “Anh Ba là con bò. Học ngu mà tối ngày ham ngủ và ham…đá banh”, lập tức tôi trả đũa bằng một hàng chữ bằng mực đen to đùng: “Út Tiên hay khóc nhè như bún thiu. Nhỏ mà không học, lớn đi… xách bô cho anh Ba”. Không ai nói với ai nhưng cả hai chúng tôi đều nặng quằn một nỗi nhớ mỗi lần tưởng tượng về căn nhà nhỏ ấm cúng của mình ở trong xóm nghèo…
PHỤNG LINH