Tác giả Bích Vân không cho biết tiểu sử. Chỉ biết bà định cư bên Đức Quốc, Âu Châu và vừa có một chuyến Mỹ du gặp các bạn cũ. Sau đây là bài viết của bà. Mong bà sẽ bổ túc tiểu sử, địa chỉ cùng với bài viết mới.
*
Tôi về lại đây, đến bưã nay như thê´, đã được một tuần. Và gió bấc cộng với mưa phùn, ở đây, cũng đã dầm dề rỉ rả suốt một tuần lễ liền, không ngớt, và không biết tự hôm nào thế nhỉ "
Cái cảm giác mát rượi đến gai gai lạnh (ôi sao mà quen thuộc!) thoạt tiên có làm dễ chiụ và sung sướng thật, rên lên được, vả có ai ... " trở về chốn cũ " mà không khỏi thấy lòng nao nao xúc động và bồi hồi" Với một kẻ vốn dĩ "ru rú như gián ngày" như tôi, hơn năm tuần lễ phiêu lưu nơi xứ người là một quãng thời gian quá ư là dài, quá sức là lâu để cứ ngong ngóng cho mau đến ngày được qui về cố quận.
Nhưng năm tuần lễ nghĩ cho cùng lại quá ngắn ngủi để cho tôi ham hố thâu thập những kỷ niệm làm giâù cho ký ức, để tích lũy những kiến thức mới lạ mà bâý lâu chỉ nghe kể hay đọc được ở đâu đó, chứ chưa được chứng kiến tận mắt và cảm nhận sống thực .
Những ngày đầu tiên trên đất Cali, phải thú thật, chao ôi là …Paradise on earth ! Nắng, nắng,.. và nắng!!! Nắng suốt ngày, nắng diụ dàng, nắng mơn man, và dường như chưa đủ để chiêù đãi dân Cali, thỉnh thoảng lại còn có những cơn gió nhẹ nhàng phất phơ để xoa diụ những giọt mồ hôi vừa chớm rịn nữa đấy. Tôi không nhớ cái nước Đức lạnh lẽo của tôi có được bao nhiêu ngày...thần tiên như thế này trong năm, hình như là rất hiếm, chắc đếm được. Rồi cái ăn thức uống ở đây nữa, giời ạ, sao mà phong phú đa dạng đến thế cơ chứ và nhan nhản khắp nơi! Chỗ nào cũng thâý quán Phở, bên cạnh là hiệu bánh ngọt, kế bên là tiệm bán bánh cuốn, sát nách là cưả hàng Food to go, cơm trưa, cơm phần, cơm "chỉ" ... rồi nào là nước miá, nước mát, rau má, café ... sưã đá, chè cháo lung tung thứ, nước ngọt, bia, rượu.... thôi thì hầm bà lằng đủ loại. Ai muốn ăn gì thì có nấy, muốn uống thứ gì cũng có, những món câù kỳ kiểu cọ cách mấy cũng ... có luôn ! Sao mà ông thần khẩu chiêù đãi dân Cali quá thế nà"
Cái xác phàm tôi ăn, tôi nếm, tôi uống, tôi thưởng thức ... quên cả thở! Thở ra khói âý mà! Chỉ riêng cái khoản này thì tôi thấy hơi bất mãn một tí tẹo, đôi lúc cũng hơi bực bực cau cáu vì không được enjoy trọn vẹn. Cái nhu câù sau khi ăn xong, được ngồi yên tại bàn hút một điêú thuốc để cảm thâý bưã ăn vưà rồi sao dường như ngon hơn, khoái khẩu hơn, sẽ thú vị biết là chừng nào !!! Thế mà đành tức tưởi ... nhịn, hoặc là nêú có thèm quá mà nhịn không đặng thì phải vội len lén bước ra khỏi tiệm làm một vài hơi cho đỡ cơn ghiền rồi lại hấp tấp quay vào bàn ngồi. Thật là mất...sướng! Bên Đức tôi thì không đến nỗi vậy. Các tiệm ăn, nhất là các quán café, đa số đêù có chia khu riêng biệt dành cho những người thích hút và không hút, ai muốn ngồi đâu thì ngồi. Sẽ chả có ma nào kiện cáo bạn gì ráo nêú bạn phì phà sát rạt bên cạnh cái bàn kê trong zone no smoking. Mà thôi, đã nhập gia thì đành phải tùy tục vậy.
Nhưng bù lại, tôi đã thâý trong thành phố Las Vegas đỏ đen (huyền) dân tứ xứ đi đứng trong những gian phòng che kín (đánh bạc) với một tay là điêú thuốc lá, tay kia là lon hay chai bia. Thoải mái và tự do đến thế là cùng. TỰ DO ở đây có lẽ nên viết hoa - bravo!!! -
Cô bạn Tường Nga (tôi tá túc cùng) cho tôi có dịp hiêủ biết thêm về nỗi đau khổ và phức tạp của những người đi mua nhà vùng Cali, tìm đỏ con mắt, đi xa tít mù tắp tận ngoại ô hàng mâý chục Miles vẫn chưa lùng được một cän nhà nào vưà ý mà cũng vưà với cái túi tiền. Bỏ công cả chục buổi trời lái xe dong ruổi, dễ có đến cả ngàn cây số chứ không ít, đi hăm hở rồi lại về tiu ngiủ cũng chỉ vì cái thói...lâý thịt đè người của những dân "mót nhà" có nhiêù offer unbelievable mà chủ nhà bán không đành lòng dửng dưng được. Thê´ đâý, cái đất nó lành nên nhiêù chim (to) nó tìm về đậu. Những con chim be bé như cô bạn của tôi, không hiêủ đến hôm nay đã kiếm được cái tổ nho nhỏ nào chưa"
Những người bạn khác, tôi có rất nhiêù, dẫn tôi đi khắp hang cùng ngõ ngách của vùng đông dân Việt Nam trú ngụ nhất, giảng giải từng ly từng tí một những cái hay cái đẹp của nền văn minh xứ người, để tôi so sánh xem có khác lắm không với cái lôí sống bên Âu châu của tôi. Nhiêù ! Kể ra thì cũng nhiêù ! Nhüng sống đâu quen đó mất rôì, tôi chả muốn phân bì hay đánh đổi, cho dù các bạn tôi có... chê tôi là nhà quê, là bà già trâù, là hủ lậu....hay là gì gì đi chăng nữa .
Hơn một tuần lễ trên San Jose ở nhà với gia đình chú thím tôi và các cô em họ, tôi đã hiểu thế nào là "lòng thương tha nhân" . Các em tôi miệt mài với những công tác thiện nguyện phục vụ cho cộng đồng người Việt. Sốt sắng, say mê. Cô em bác sĩ miệt mài trong nhà thương từ tờ mờ sáng đến tôí mịt mới về nhà ăn tối vội vàng qua loa, rôì lại lao đâù đến khuya trờ khuya trật vào chồng thư tín giải quyết những khó khăn của các thương phế binh còn kẹt lại bên nhà. Thỉnh thoảng vẫn còn tìm được đôi chút thời giờ để đi xin chỗ này vài đôi nạng, chỗ kia cái xe lăn, gom góp nhặt nhạnh những thứ cần thiết gửi về cho những người bất hạnh. Vợ chồng cô chị kế thì phục vụ trực tiếp những khốn khó của cộng đồng ta vùng San Jose. Nào là dậy học, nào là giúp đỡ xin việc làm, hướng dẫn về sức khoẻ,.v..v... Kể sao cho xiết những việc làm cao đẹp của các em tôi"
BÍCH VÂN