Tác giả Hà Kim sinh năm 1950, theo chồng định cư ở Mỹ diện HO năm 1995. Hiện cư ngụ tại San Jose (Bắc Calif). Nghề nghiệp:- Ở quê nhà, giáo viên. Hiện làm một công việc khiêm tốn tại một siêu thị. Bà đã góp cho giải thưởng Viết Vrề Nước Mỹ nhiều bài viết đặc biệt, thể hiện được tấm lòng tử tế. Sau đây là bài viết mới nhất của bà cho mùa Lệ Tạ Ơn. Mong bà Kim sẽ tiếp tục viết.
+
Niềm vui đến được bến bờ tự do rơi rụng nhanh chóng khi Tâm và Kim phải đối diện vớI thực tế cuộc sống ỏkhó khăn để tìm việc làm.õ Kim vô cùng sợ hãi, bàn cùng chồng:
-Tâm ơi, hay là mình bay về Tennesse, cô bạn thân vừa phone cho biết ở đãy dễ tim việc, qua là ngày hôm sau đi làm ngay. Ủất Cali... chim đậu nhiều mà có vẻ không lành vớI mình, anh ạ!
Tâm phân vân mãi, sau cùng 2 vợ chồng quyết định tạm ở lại Calif trong 5 tháng. Nếu chưa có việc, gia đình sẽ làm một cuộc di tản thứ hai. May mắn thay, thời internet bùng nổ, thung lũng San Jose trở thành thung lũng điện tử nổI tiếng. Nhiều building, nhiều hãng xưởng mọc lên, kéo thêm nhiều dịch vụ khai trương như nhà hàng, siêu thị thực phẩm. Và dĩ nhiên, cần tuyển dụng một lực lượng lớn công nhân.
Một ngườI bạn của Tâm đưa thằng Nhân vào làm chung một hãng điện tử, anh có lòng tốt đưa đón nó mỗI ngày. $4.5 giá tối thiểu cho một giờ lao động, nó hưởng mức lương $6/giờ. Làm ca đêm, chưa quen việc, nó thường đẩy xe, đụng đổ vỡ hàng làm. Nhờ sức trẻ và chăm chỉ làm, nó dễ dàng vượt qua nỗI nhọc nhằn, vậy mà Kim vẫn tộI nghiệp con quá. Nó mớI 20 tuổI đã gánh vác gia đình rồi.
Tiếp theo, Tâm đuợc một ngườI bạn khác giớI thiệu vào hãng điện tử ở thành phố kế bên. Tâm vừa đậu bằng lái xe và có sẳn một chiếc xe cũ do ngườI anh tặng. Tâm lái xe đi về mỗI ngày. Ngày đầu tiên đi làm về, Kim đón chồng từ ngoài cổng. Thấy dáng Tâm thiểu não vớI sức hơi tàn, Kim hoảng hốt hỏi:
-Bộ làm cực lắm hả anh". Có khiêng vác gì nặng lắm sao mà trông anh.. hết sức vậy."
Tâm lắc đầu, gượng cườI:
-Việc..nhẹ nhàng thôi, đâu phải khiêng gì nhưng cường độ làm căng thẳng quá. Rồi anh sẽ quen việc thôi mà!
Bằng kiểu nghĩ Việt nam, nuôi con ăn học chứ đâu phải vừa học vừa làm, nên Kim rưng rưng nước mắt khi nhìn con Phương, mỗI tối cuối tuần làm phụ bếp cho một nhà hàng. Nó đứng xuyên suốt 12 tiếng đồng hồ, sưng cả chân. Ngồi dùng cơm chưa quá 10 phút đã được chủ nhắc nhở. Ngày thường con bé đi học bằng xe bus. Khác vớI khí hậu Việt nam, hai mùa mưa nắng rõ rệt, ở đây, mùa Đông rét căm mà còn mưa tầm tả nữa. Nhiều hôm đứng chờ xe, phải mưa ướt nhem, con bé không chịu nổI lạnh, bỏ học chạy ngược về nhà. Kim xót xa cho con gái quá. Kim luôn an ủi, động viên con:
-Còn trẻ phải ráng học, có thông thạo tiếng Anh, có chuyên môn, mớI mong tìm được việc làm khá hơn, con ạ!
Thằng Nhân khờ dại nhất nhà nhưng nó lại hòa nhập vào dòng sống Mỹ nhanh nhất. Nó tự xác định mình không học nổi nữa, nó quyết đem sức trẻ ra làm việc miệt mài. Dù mẹ có khuyên:
-Đây không phải là sự chọn lựa tốt nhất. TuổI trẻ cần phải học hành, làm việc phải có nghĩ ngơi, biết giữ gìn sức khoẻ.
Nó vẫn dứt khoát không nghe. Ủược bàn bè giớI thiệu, nó làm thêm job thứ hai. Tâm và Kim quá tộI nghiệp khi nhìn nó mang đôi ủng to đùng, xách từng xô nước đá lớn. Thằng nhỏ chưa từng cầm dao làm việc gì, nơi đây, nó cần mẫn tập tành làm và chiên cá.
Tưởng thằng Nhân nhút nhát vậy mà nó dám đến gặp ban quản lý chợ, xin việc cho Mẹ. Ở Mỹ, tiến cử ai thì mình phải ca tụng ngườI đó làm giỏi, khoẻ mạnh. Ủằng này, Nhân kể Mẹ nó yếu đuối lắm, xin vào khâu nào nhẹ nhàng. Bà quãn lý ngườI Việt gốc Hoa, thương thằng con hiếu thảo nên bảo:
-Ừ, đưa mẹ đến điền đơn. Tập sự ở đây 5 tuần rồi về chi nhánh sắp mở.
Nghe qua, nó thích chí, giới thiệu luôn chị Phương vào làm nhân viên tính tiền. Nó nói công việc này lương khá và khoẻ hơn làm ở nhà hàng. Vậy là con Phương nhảy job. Kim phải khuyên con:
-Này, con Phương học được, phải tiếp tục lên đại học, không được ham kiếm tiền, chỉ làm cuối tuần thôi.
Kim đi làm bằng xe bus. Lần đầu, con Phương theo cùng, hướng dẫn Mẹ cách mua vé, cách xuống xe. Đoạn đường từ nhà đến chợ phải sử dụng 2 chuyến bus, nó dặn kỹ Mẹ:
-TớI ngã tư này, Mẹ nhớ xuống, băng qua bên kia đường, đón xe bus 22. Qua khỏi công viên kia, Mẹ nhớ giật chuông để tài xế kịp ngừng xe, Mẹ xuống.
Hôm sau, Kim tự đi một mình, xe chạy hoài, cảnh nào cũng giống nhau, Kim quên mất ngã tư nào phải chuyển xe. Bus chỉ đi khoảng 10 phút, đã hơn 20 phút rồi. Nhớ lờI ông anh dặn, Kim xuống nơi có cây xăng. Tìm được điện thoại công cộng, cầm mãi 25 cents, Kim không biết làm sao để gọI phone. May thay, có một ông Mỹ dừng xe đến giúp cho. Nghe Mẹ gọI, giọng con Phương hốt hoảng la lớn:
-Nhân ơi, Mẹ đi lạc rồi.
Con bé lại lên xe bus tìm Mẹ. Buổi tối, cả nhà có một trận cườI nức nẻ vì thuở đời Mẹ đi tìm con đi lạc chứ con nào tìm Mẹ lạc đường đâu. Kim thật xấu hổ, biện hộ:
-Tại vì không ai hướng dẫn Mẹ làm cách nào trở về.
Chẳng những sự di chuyển khó khăn mà công việc của Kim càng nhọc nhằn hơn. Phần việc Kim đảm trách là bao nilon một số loại rau quả và dán nhãn hiệu lên mỗI dĩa hàng. Hàng trăm loại tên bằng tiếng Anh với mã số mà Kim phải nhớ thuộc lòng. Việc nầy sử dụng bằng “cái đầu” thì Kim không vất vả mấy. Nhưng việc dùng “cái thân” đứng suốt 8 tiếng/ngày, đòi hỏi làm nhanh, liên tục 5 tiếng đồng hồ, không phút giải lao đã làm chân Kim sưng vù. Tay phải kéo liên tục cuộn giấy nilon 40 pounds nên mỏi rã rời.
Cơ thể con ngườI xem ra cũng phải thích nghi với hoàn cảnh, sau 2 tuần, Kim đã quen việc. Là 1 siêu thị lớn nằm trong hệ thống thực phẩm gồm 20 chi nhánh trải dài từ Nam lên Bắc Calif. Kim được nhận một số quyền lợi cơ bản theo luật lao động nhưng công nhân cũng không tránh khỏi bị kỳ thị và bóc lột công sức trong việc làm. Chủ và nhân công luôn luôn là 2 lực lượng đối kháng nhau. Thế là công đoàn Union có cơ hộI nhảy vào, tìm đủ số phiếu của nhân viên, đòi thành lập công đoàn. Nhờ có hoạt động của công đoàn lao động mà công nhân mớI được hưởng thêm nhiều quyền lợi, tránh bị hà hiếp, kỳ thị từ chủ và ban quản lý.
Khi con Phương cầm được mảnh bằng kỹ sư cũng là lúc nền kinh tế Mỹ bước vào đợt suy thoái nặng nề, nó rên rỉ:
-Uổng công con học hành mấy năm trời, giờ hảng xưỡng đóng cửa nhiều quá, khó tìm job đúng ngành, chắc con phải học tiếp, lấy thêm bằng chuyên môn khác nữa.
Kim phải giải thích và khuyến khích con:
-Những gi con đầu tư học hành bấy lâu nay sẽ được con sử dụng suốt cuộc đời, không uổng công sức đâu. TuổI trẻ không những cần chăm chỉ mà còn cần phải tài năng và năng động, cùng với sức chịu đựng nữa con gái ạ! ThơiI son trẻ của Mẹ đã qua đi rồi, Mẹ không còn kịp để tiến thân nữa. Đó là điều Mẹ ray rứt hoài.
Mùa Thankgiving 2002
Hà Kim