Tác giả tên thật là Đoàn Thị Tuyết, cho biết bà 60 tuổi, đang cư trú tại Garden Grove, CA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là chuyện của người vợ, người mẹ trong một gia đình HO phải đương đầu với nhiều chuyện bất hạnh. Mong việc bà viết ra được tâm sự để chia sẻ tâm tình sẽ mang lại thanh thản.
*
Sau những năm tháng bị tù đày và đói khổ của CS, gia đình chúng tôi đã đến bến bờ tự do, thấm thoát được hơn 10 năm. Mười năm của vất vả ban đầu nhưng no ấm về sau.
Tôi viết những dòng chữ này để tạ ơn đất nước Hoa Kỳ. Một đất nước đã cưu mang và nuôi dưỡng chúng tôi. Nơi đây thật đúng là thiên đàng của những người già cả bệnh tật như chúng tôi. Chúng tôi đã được cấp phát tiền bạc hàng tháng. Mỗi năm, chúng tôi còn được "tăng lương" cho đáp ứng với giá sinh hoạt của xã hội. Nhà cửa thì được chính phủ trả cho 2/3 giá tiền thuê. Ốm đau thì có bác sĩ, thuốc men đầy đủ. Bệnh nặng thì có nhà thương điều trị và săn sóc từ A đến Z.
Có điều gì trục trặc trong cuộc sống chúng tôi có quyền được liên lạc với các vị dân biểu và được giúp đỡ tận tình. Chẳng hạn khi tôi nộp đơn thi vào quốc tịch Mỹ. Hồ sơ của tôi nộp gần 2 năm chưa được xét. Qua sự giới thiệu của 1 chị bạn, tôi làm đơn gởi bà Loretta Sanchez, dân biểu quốc hội. Bà đã sốt sắng và tận tình giúp tôi. Chỉ sau một thời gian ngắn tôi được gọi đi phỏng vấn rồi cho tôi không những chỉ một mà tới hai lá thư để nhắc nhở tôi đừng quên ngày trọng đại này. Vâng tôi nói ngày tuyên thệ là ngày trọng đại của tôi. Nó đã đem lại cho tôi niềm sung sướng và tự hào vì từ nay trở đi tôi có đầy đủ quyền của 1 công dân của một nước tự do nhất của thế giới.
Tôi đã bật khóc khi tôi được để tay lên trái tim và nghe quốc thiều Mỹ. Một cảm xúc ấm áp và đầy thương yêu dâng lên trong tôi y như mỗi lần tôi được nghe quốc ca Việt Nam. Tôi khóc và thầm tự nguyện nhận nơi đây là quê hương thứ hai của tôi. Tôi cũng đã khóc cho quê hương thứ nhất, quê hương nghèo nàn và nhỏ bé đang bị mất dần bởi một lũ độc tài ngu muội. Tôi cũng đã khóc và thương hai đứa con bạc phước của tôi đã không đến được bến bờ tự do để có những giây phút cảm động này như tôi.
Mặc dù các con tôi ra đi đã hơn 14 năm rồi, song sự đau đớn vì mất mát trong tôi vẫn tràn ngập như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Không một ai hiểu và biết được nổi khổ đau của tôi dù là chồng tôi hay hai đứa con tôi còn lại. Tôi đã tìm mọi cách để quên đi bằng làm việc, học hành và thuốc men bác sĩ đã cho tôi uống mỗi ngày 3 viên thuốc "quên đời". Song tôi chỉ có thể quên được những việc hiện tại. Thí dụ như tôi vừa uống thuốc rồi, nhưng đã quên và tự hỏi không biết mình đã uống chưa. Để trả lời tôi lại đổ thuốc ra đếm và nhẫm tính. Tôi mới 60 tuổi mà đã lẩm cẩm thế đấy quý vị ạ.
Những việc xa xưa tôi muốn quên đi cho bớt đau khổ thì nó lại luôn luôn hiện ra trong trí tôi. Tôi không dám nghe radio hay những bản nhạc Việt Nam vì nó gợi cho tôi những kỷ niệm khi các con tôi còn đầy đủ. Tôi đã ăn chay trường, không phải vì tôi muốn diet hoặc vì tôi muốn trở thành tu sĩ của đạo Phật mà vì một lý do đơn giản là tôi không muốn ăn ngon khi các con tôi không đươc ăn cùng tôi.
Nhớ lại khi xưa sau ngày mất nước, tôi làm đủ mọi việc từ việc bán bánh rán tới việc chạy mối bán chợ trời, tôi vất vả trăm đường cũng chỉ đủ cho các con tôi vài chén cơm độn mì khoai, vài thứ đồ ăn cho chồng trong tù tội. Những tiệc tùng của sinh nhật hay giỗ chạp vẫn được mẹ con tôi tổ chức, nhưng các món ăn không phải là đồ ăn thật mà là những đồ ăn đươc quảng cáo trong những sách báo Mỹ còn sót lại trong tủ sách. Chúng tôi đã sung sướng bên nhau thưởng thức những bữa ăn hàm thụ ấy. Hôm nào "trúng mánh" thì các con tôi được ăn thêm một chút thịt.
Đứa con thứ 3 ngoan và giỏi nhất trong 4 đứa đã nói với tôi: "Mẹ ơi, sao mẹ không thái miếng thịt to hơn và kho với nước dừa như má của bạn con cho con ăn, nó mềm và ngon lắm mẹ ạ" Tôi đã ứa nước mắt: "Ừ, để lần sau mẹ mua nhiều thịt hơn và sẽ kho như vậy cho con ăn" Nhưng con tôi đã chẳng bao giờ được ăn nữa cho dù giờ đây tôi đã có đủ điều kiện để kho cả chục hoặc cả trăm nồi thịt như thế!
Tôi cũng xin chân thành cảm ơn các bạn trẻ, các bạn đã đi làm và đóng thuế để nhà nước có đủ điều kiện giúp đỡ chúng tôi. Cũng có những bạn đã hậm hực vì phải gián tiếp nuôi báo cô "những của nợ" cái từ mà tôi nghe được của hai bà Việt nam trong một chuyến đi xe bus. Hai bà đã dùng từ này để ám chỉ những em bé mắc bệnh chậm tiến cùng đi trên xe. Hai bà cứ thản nhiên nói chuyện không biết bên cạnh mình cũng có "một của nợ" đang âm thầm đau khổ vì số kiếp túi cơm giá áo của mình. Quý bà ơi, quý bà trách cũng đúng thôi, song xin hãy thương xót chúng tôi, vạn bất đắc dĩ lắm chúng tôi mới phải vậy, chứ đâu ai muốn "những của nợ" bẩm sinh do trời bắt buộc thì phải chịu. "Những của nợ" già cả bệnh tật không còn sức lực để làm việc chứ không phải chúng tôi làm biếng đâu.
Những năm đầu tiên trên đất Mỹ chúng tôi cũng rất vất vả. Chúng tôi vác đơn đi xin việc gì cũng không được vì quá già và không đủ điều kiện về sức khỏe để làm. Đi vay tiền GR cũng được mấy tháng rồi cũng bị các worker Việt Nam hoạnh họe đủ thứ. Cuối cùng chồng tôi đi học và xin được tiền học cho đến ngày hưởng tiền già. Còn tôi bị viêm cột sống từ Việt Nam, kết quả những tháng năm vất vả, tôi không thể đứng hoặc ngồi lâu. Được bà em chồng cho mượn cặp máy may, tôi rủ chị bạn trước kia cùng dạy học chung, chúng tôi đến shop may lãnh hàng về may. Bà chủ shop may là người Việt Nam. Các người may ở đó là người Việt Nam. Lần đầu và cũng là lần cuối, bà cho chúng tôi ráp những chiếc áo vét đàn bà, công $1,20/cái chúng tôi lãnh 30 cái. Những cái áo bằng vải sọc, chúng tôi phải ráp đâu lại sao cho những chỗ nối ở vai áo thành những góc vuông. Vì không phải là thợ may nên chúng tôi rất là vất vả. Những vải sợi lại rất quái ác, đụng một tí là nó tua ra. Chúng tôi vật lộn với chúng một tuần lễ từ 5 giờ sáng tới 12 giờ đêm. Chị bạn tôi thì còn khỏe, chứ tôi cứ may 3 tiếng là phải nằm dài một tiếng. Chúng tôi không dám dùng xe bus để đi giao hàng vì sợ tốn tiền. Hai chị em vác hàng chị bộ đến shop cách nhà chúng tôi 4 trạm xe.
Cầm được $36 trong tay, chúng tôi vừa mừng, vừa tủi. Mừng vì đã kiếm được tiền, tuy nhỏ bé song tự mình làm ra. Tủi vì những lời chửi đổng của các bà may trong shop "…Thật ghét những con mẹ HO sang đây phá giá tiền công, rẻ mạt như thế cũng nhận" bạn tôi định chửi lại nhưng tôi khều và kéo tay chị ra về tuy tôi cũng rất bực vì bị chửi oan. Đáng lẽ họ phải chửi những chủ shop may đã bóc lột công nhân bằng tiền công rẻ mạt chứ sao lại qui lỗi về chúng tôi. Chúng tôi không thèm dây dưa với những bà chằng đầy kỳ thị kia và cũng chẳng thèm may nữa. Chúng tôi chia nhau tiền công. Bạn tôi cho tôi 20 đồng còn chị chỉ lấy 16 đồng thôi. Tôi hỏi: "Sao bồ chia gì kỳ vậy" mỗi đứa 18 đồng chứ. Bạn tôi nói: "Còn phải trả tiền điện nữa" ừ nhỉ. Tháng ấy tiền điện đương từ 15 đồng nhảy lên thành 40 đồng.
Chị bạn tôi rất khéo tay, chị biết làm đủ thứ bánh, trước kia ở Việt nam chị vừa dạy học vừa làm bánh bỏ mối cho các chợ. Chị có một số bạn cùng lớp hồi còn là nữ sinh một trường nữ trung học nổi tiếng ở Việt Nam. Sang đất Mỹ các chị vẫn liên lạc với nhau. Một hôm 1 trong những số người bạn đó tới nhà chị chơi, chị đem 1 dĩa bánh trung thu vừa dẻo vừa nướng ra mời. Chị bạn ăn thấy ngon quá hỏi chị có làm được bánh su không" Chị trả lời được. Thế là bà bạn nhờ chị làm mấy trăm bánh su cho hội cựu nữ sinh trường cũ trong dịp lễ. Chị bạn rủ tôi đi mua vật liệu về phụ chị làm bánh. Tất cả mọi thứ chuẩn bị xong, thì chị nhận được một cú phone từ bà hội trưởng của hội. Chị thuật lại cho tôi nghe "với một giọng the thé, bà ta bảo mình: Này chị có phải là người mà con bạn tôi nó đặt làm bánh không" Nghe nói ngày xưa chị là cô giáo phải không" Chị liệu có làm ngon và sạch không" Tôi thì ngán bàn tay mấy bà HO lắm. Hội tôi toàn những người sang trọng. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì phiền!”