Tác giả Trần Quốc Sỹ đã góp nhiều bài đặc biệt cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Ông sanh năm 1952 tại Nam Định, Việt Nam. Di cư vào Nam năm 1954. Định cư tại Nam California từ 1975. Nghề nghiệp: Kỹ sư cho Rainbow-Mykotronx Inc. Torrance. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Nếu có thì giờ, đi du lịch bằng xe hơi xuyên tiểu bang rất thú vị và bổ ích. Vừa được ngắm cảnh, lại được học hỏi được nhiều điều mớI lạ.
Tháng 2 năm 1979, tôi lấy hai tuần hè, lái xe từ quận Cam đi Las Vegas, xuyên Death Valley, lên Sacramento, qua San Francisco, thẳng đường lên Seatle, tiếp tục qua biên giớI Canada lên Van Couver và sau cùng quay về lại quận Cam. Cuộc hành trình, vừa đi vừa về, hơn 3 ngàn dặm. Nhưng đó là 22 năm về trước, khi tôi còn là một thanh niên, vớI hai tuần lễ để đi ba ngàn dặm thì chẳng có gì là mệt mỏi, trái lại, cuộc nghỉ hè thật thoải mái và thích thú.
Tuần trước, tôi đã lái xe từ quận Cam đi Des Moines, Iowa và trở lại Cali. Đường dài tổng cộng gần 4000 miles, vừa đi vừa về trong 4 ngày ( trung bình mỗI ngày 1000 miles).
Số là, Mỹ, cô em vợ tôi, sau bốn năm bỏ quận Cam đi lập nghiệp tại Des Moines, có lẽ đã chán cảnh đìu hiu, giá lạnh nên đã quyết định trở lại miền Cali nắng ấm. Mỹ dự tính sẽ gom góp đồ đạc, bỏ lên chiếc Honda Accord mườI mấy tuổI và một mình lái về California.
Khi biết được ý định của Mỹ, tôi đã quyết liệt ngăn cản sự điên rồ của nàng. Lộ trình từ Des Moines đến quận Cam dài gần 2000 dặm, thân gái dặm trường và chiếc xe cũ rích, Mỹ khó có thể yên lành về đến Cali.
Để giải quyết vấn đề, tôi bàn vớI Hồng, bà xã tôi, là tôi sẽ lái xe lên Iowa và đón Mỹ về. Hồng đồng ý và muốn cùng đi vớI tôi cho có bạn. Vì công việc bề bộn ở sở, cho nên tôi chỉ xin nghỉ được hai ngày. Hai ngày thứ năm và thứ sáu, cộng thêm thứ bảy, chủ nhật, vị chi là bốn, nếu khởI hành tối thứ tư, chúng tôi sẽ có đủ thì giờ đi Des Moines và trở lại.
Thế là tôi hoạch định cuộc hành trình đi Des Moines.
Trước tiên, tôi lên mạng, tìm tớI Yahoo Map để lấy lộ trình và những dữ kiện cần thiết. Để cho chắc ăn hơn, tôi nhờ Hồng tớI hộI ba chữ A, để họ cho bản đồ và hướng dẫn lộ trình.
Từ quận Cam đi Des Moines, đường dài khoảng 1800 dặm, vượt qua 8 tiểu bang: California, Arizona, New Mexico, Texas, Oklahoma, Kansas, Missouri, và Iowa. Chúng tôi sẽ dùng xa lộ 40, đổI qua xa lộ 54 tại New Mexico, và sau cùng lấy xa lộ 35 tớI Des Moines.
Tôi dự tính sẽ rờI quận Cam vào lúc 6 giờ chiều thứ Tư, lái khoảng 300 miles, nghỉ đêm tại Kingman, Arizona. Thứ năm, lái 1000 miles, nghỉ đêm tại Wichita, Kansas và thứ sáu sẽ lái 500 miles tớI Des Moines lúc 3 giờ chiều. Sáng thứ bảy, chúng tôi sẽ rờI Des Moines sớm, lái 900 miles nghỉ đêm tại Moriarty, New Mexico. Chủ Nhật lái 900 miles và sẽ về đến Huntington Beach khoảng 8 giờ tối.
Tôi cũng cẩn thận, hoạch định giờ giấc và gọI khách sạn đặt phòng cho những đêm chúng tôi phải dừng chân để nghỉ nghơi lấy sức.
Sau đó, tôi gọI Buget và mướn một chiếc mini-van.
Tối thứ tư
MọI việc chuẩn bị xong, mặc dù dự tính khởI hành lúc 6 giờ chiều, nhưng cũng phải đến hơn 7 giờ chúng tôi mớI ra khỏi nhà trên chiếc mini-van Ford-Windstar mớI tinh, đồng hồ công tờ mét mớI hơn một ngàn miles.
Ít ra, tôi cũng cảm thấy yên lòng là nó sẽ không nằm đường.
Vì khởI hành trễ, nên chúng tôi may mắn không bị kẹt xe trên Inster-state Freeway 10 (xa lộ liên bang). Sau đó, tôi lấy xa lộ liên bang 15 và đổI qua xa lộ liên bang 40 tại Barstow. Xa lộ 40 từ Barstow đi Kingman tương đối tốt, hai lối đi mỗI bên, phẳng lì và vắng xe. Tốc lực hạn định 70 cho cả Cali và Arizona. Tôi bấm cruise control giữ tốc lực 75.
Chúng tôi tớI Kingman lúc 1 giờ sáng giờ Arizona (12 giờ đêm giờ Cali). Trễ hơn hai tiếng đồng hồ so vớI giờ hoạch định (đi trễ một tiếng, lỗ một tiếng khi qua Arizona).
Ngày thứ năm
Ngủ chưa tròn giấc, 6 giờ sáng thứ năm, chúng tôi đã phải dậy, sửa soạn để tiếp tục cuộc hành trình đi Tucumcari, New Mexico và từ đó đi Wichita, Kansas.
Đường từ Kingman tớI Tucumcari, New Mexico dài hơn 600 dặm trên xa lộ 40. Đường đi rất tốt ngoại trừ phải leo lên tớI 7000 bộ. Vì đây là trục lộ chính từ Tây sang Đông nên đường có rất nhiều xe vận tải hạng nặng. Tốc lực tối đa cho đoạn đường này là 75. Tốc lực cao, nhiều xe vận tải hạng nặng, lái xe trên tuyến đường này rất nguy hiểm, nên phải tập trung tư tưởng đến mức tối đa. Đã thế đôi khi còn bị 'bao vây', kẹt giữa năm sáu xe vận tãi lớn: trước mặt một anh khổng lồ, sau lưng một anh, bên phải hoặc bên trái hai ba anh. Vì miếng cơm manh áo, nhiều tài xế xe vận tải phá luật, dùng lane ngoài, hoặc chạy quá tốc lực hạn định để tranh thủ thờI gian nên đã gây ra biết bao nhiêu tai nạn.
Thành phố chính mà chúng tôi phải đi qua trên đoạn đường này là Alburqueque. Một thành phố mang sắc thái của giống dân da đỏ. Vì chỉ đi qua, nên từ Freeway, chúng tôi chỉ thấy được downtown xa xa vớI những cao ốc đứng sừng sững, trên nền trờI xanh ngắt.
Chúng tôi tớI Tucumcary lúc 5 giờ chiều ( giờ New Mexico, lại lỗ thêm một giờ nữa). Sau khi nuốt xong cái hamburger, nốc hết ly Coke, chúng tôi tiếp tục lên đường đi Wichita.
Nghiên cứu lại bản đồ, tôi có hai lựa chọn. Nếu từ Tucumcary đi Wichita, bằng highway 54 (xa lộ tiểu bang, chỉ có hai lanes, không có vách ngăn ở giữa) thì đường dài khoảng 400 dặm. Còn nếu, tiếp tục lấy xa lộ liên bang 40 tớI Oklahoma City, rồi đổI qua xa lộ liên bang 35 để đi Wichita thì đường dài đến 560 dặm.
Lấy xa lộ tiểu bang 54 sẽ gần hơn 160 dặm nhưng rất nguy hiểm vào ban đêm, vì nếu tài xế xe ngược chiều ngủ gục thì kể như tiêu đời. Thêm vào đó, vì đường chỉ có một lane mỗI bên, nên khi muốn vượt qua những xe vận tải chạy chậm, tài xế phải dùng lane trái, nghĩa là lane của xe ngược chiều. Qua mặt kiểu này cũng rất nguy hiểm vào ban đêm nhất là nếu đường đông xe.
Trong khi đó, lấy xa lộ liên bang 40 tuy xa hơn nhưng lại an toàn hơn. Khổ nỗI, nếu tôi lấy 40, tôi sẽ đến Wichita vào 2 giờ sáng, sẽ rất mệt, e rằng không lái nổI. Nếu không tớI được Wichita, tôi sẽ mất không tiền khách sạn. Suy đi tính lại, vì sự an toàn của Hồng và cũng cho chính bản thân, tôi quyết định lấy freeway 40, và sẽ dừng lại ở Oklahoma City. Mãy chục đồng tiền phòng ở Wichita bỏ đi không đáng.
Đường đi Oklahoma rất thoải mái vì hầu hết những xe truck đã dừng để nghỉ. Đường vắng nên tôi lái hơi nhanh. Tốc lực hạn định 75 tôi set cruise control 85dặm/giờ, chỉ hy vọng mấy ông bạn dân thương tình không phạt.
Tôi vừa vượt biên giớI New Mexico qua Texas thì bỗng trờI đổ mưa tầm tã. Mưa nặng hột, làm mờ mịt cả một vùng. Để cho an toàn, tôi bắt buộc phải giảm tốc lực xuống 60 dặm/giờ. Cũng may, khoảng hơn tiếng sau trờI hết mưa. Bầu trờI trở nên quang đãng, vớI muôn vì sao lấp lánh. Lại nhấn ga lên 85 dặm/giờ.
Chúng tôi tới Oklahoma City khoảng 10 giờ rưỡi đêm. Vừa nhìn thấy cái giường của khách sạn, tôi thay đồ ngủ phóng lên giường làm một giấc, chẳng biết trờI trăng đến 5 giờ rưỡI sáng.
Ngày thứ sáu
Chúng tôi rờI khách sạn khi Oklahoma City vẫn còn say sưa trong giấc ngủ. Những cao ốc chọc trờI ẩn hiện trong làn sương mỏng. Khoảng hơn một giờ sau, chúng tôi tớI giao điểm của xa lộ 40 và 35. Từ đây, lấy xa lộ 35, trực chỉ hướng bắc, vài tiếng đồng hồ là tớI Wichita, vài tiếng sẽ tới Kansas City, rồi thêm vài tiếng nữa là đến Des Moines. Từ giao điểm của 40 tới Wichita, trên xa lộ 35 sẽ bị phải trả tiền. Đoạn đường này gọI là Turn Pike. Sáng nay trờI thật đẹp, nắng chan hoà nhưng trời mát lạnh. Hồng ngỏ ý muốn được làm tài xế. Quan sát freeway một hồi, tôi đồng ý đưa tay lái cho nàng để tôi được nhắm mắt một vài giờ lấy sức. Đoạn Turn Pike này phẳng lì, êm như ru nên vài phút sau tôi đã đi vào cõi mộng.
Trần Quốc Sỹ