"Sau bao ngày gian nan vất vả con sẽ tới thành phố Giang Nam, ở đó con sẽ thấy ánh mặt trời mọc".
Đó là câu Sâm trong quẻ Bà cho khi tôi coi một tiền đồn Lực Lượng Đặc biệt trên đỉnh núi Bà Đen, thuộc thị xã Tây Ninh năm 1965.
Theo lời giải của vị sư già Thích Tịnh Khiết trụ trì thì đời tôi sẽ rất gian nan khổ cực nhưng cuối cùng sẽ được như ý.
Tai họa đổ xuống đời tôi khi vợ tôi chết trẻ, mới 28 tuổi đời, lại cho tôi 3 đứa con thơ dại, bỏ đứa trai út chưa biết gọi cha hay mẹ một lần. Vợ tôi chết ngày 1/12/1974. Đúng vào khoảng thời gian Sài Gòn sắp lên cơn hấp hối.
Vào thời điểm này, tôi đang là Trưởng Phòng Chính Huấn Biệt Động Quân Trung Ương Sài Gòn. Khi Cộng quân tiến vào thủ đô, vào phút chót, chỉ còn mình tôi với Thiếu Tướng Giai tại Bộ Chỉ Huy.
Tôi nói với Tướng Giai "Ngày thường Thiếu Tướng rất đạo đức nên giờ phút này tôi hy sinh để bảo vệ Thiếu Tướng."
Theo ý Tướng Giai, tôi đã làm con thoi giữa ông Tướng với giới chức Việt Cộng, và đứng ra bàn giao vào ngày cuối cùng. Trước khi nộp mình đi tù, tôi ôm hôn mấy đứa con rồi đem gởi cho ông Bác họ.
Hơn 8 năm lao tù khổ nhục tại miền Bắc khắc nghiệt, tôi phải hứng chịu mọi bất hạnh vì là loại "con bà Phước" không ai thăm nuôi.
Ngày tôi được "tha ra khỏi trại" theo kế hoạch "cuốn chiếu" của Việt Cộng một số anh em tù Sĩ Quan và Biệt Kích nhẩy Bắc được chuyển về trại Nghệ Tĩnh rồi trực tiếp tha chứ không chuyển vào miền Nam. Vì chúng tôi thuộc cucï An Ninh quản lý không phải Bộ Nội Vụ.
Ra tù, việc đầu tiên của tôi là gom mấy đứa con lại, vì mỗi người nuôi một đứa, cộng thêm mẹ già 83 tuổi. Tài sản cũ đã hết. Trong tay không một đồng, một hột, tôi phải tháo chiếc nhẫn cưới còn sót đem bán mua gạo cho con.
Nghe tôi về, mấy người bạn cùng tù đến thăm, thấy tình cảnh này họ đã bảo nhau, người thì cho cái kìm, cái búa, người cho cái ống bơm, người cho mấy cái mỏ lết, có cả hai cục gổ tròn để vá xe đạp. Tôi ra ngã ba ông Tạ hành nghề.
Thực sự, ngay hai cục gỗ tôi cũng chả hiểu để làm gì chứ đừng nói đến sửa, nhưng cuộc sống bắt buộc riết rồi cũng quen.
Khi đã tạm ổn định gia đình, tôi cưới vợ lần nữa và nghe phong thanh được đi Hoa Kỳ. Tôi chẳng quan tâm vì mãi lo kiếm sống, nghỉ ngày nào coi như gia đình tôi đói ngày ấy.
Rồi một hôm, anh Lữ, người anh kết nghĩa với tôi trong tù, đưa đến cho tôi một cái đơn, bảo điền vào và đi nộp, tôi mừng hết lớn, nhưng Mẹ tôi nhất định không đi. Bà nói:
"Anh đưa vợ con anh đi, còn tôi già rồi, sống nay chết mai, tôi không đi đâu cả". Tôi đành tạm gác chuyện đi, ở lại nuôi dưỡng Mẹ già, vì sau khi tôi vào tù được hơn một tuần thì ở nhà Bố tôi qua đời.
Mãi sau khi mẹ tôi chết, nhờ một người cháu họ cho tiền, tôi mới lo chạy dịch vụ tại Hà Nội và được xếp vào HO 43. Chẳng hiểu sao, cuối cùng được dồn lên HO 23.
Chưa hết sao quả tạ, khi khám bệnh, người ta phát giác tôi có thẹo trong phổi, hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết mình bị bệnh bao giờ. Thế là lại một phen chạy đôn chạy đáo mượn tiền thuốc men, lo lót.
Khi được phỏng vấn thì hai đứa con gái tôi phải ở lại vì trên hai mươi mốt tuổi. Người khác còn mượn được cái xe chở vào phi trường, riêng gia đình tôi bốn người được thằng cháu lấy Honda chở làm hai chuyến, may mà không có hành lý.
Nhờ có bà sui gia ở San José bảo lãnh, tôi đặt chân lên phi trường San Francisco ngày 11/7/1994 và được đưa về "share" phòng với bà.
Lại long đong lận đận, lại tối tăm mặt mũi với giấy tờ khai báo, khám sức khỏe, thủ tục an sinh Xã Hội, xin đồ ăn tại mấy cơ quan từ thiện v.v.
Thế rồi trời bất dung "H.O.". Mới được mấy tháng tạm ổn, tôi gặp H, anh bạn cùng đội mộc với tôi trong tù, anh ôm chầm lấy tôi mừng mừng tủi tủi, sau khi nghe tôi trình bày tự sự, H nhiệt tình nói "Anh em bạn tù với nhau bao nhiêu năm, bây giờ gặp lại, nhất định anh phải về ở với tôi, gia đình tôi chỉ có hai bố con, nhà bốn phòng rộng thênh thang, ban ngày tôi đi làm, con tôi đi học, anh tha hồ thoải mái". Ngay sau đó anh chở vợ chồng tôi về xem nhà. Tôi mừng rỡ và ngày chiều hôm ấy anh đưa xe chở cả gia đình tôi. Đặc biệt, anh không đá động gì tới tiền nhà, mãi khi tôi hỏi anh mới rầu rầu nét mặt nói:
"Chỗ anh em, mình nói thật, căn nhà này tôi thuê cho gia đình ông anh sắp sang, thấy anh chị mới tới tôi cho thuê tạm, khi nào ông anh tới thì anh chị thuê chỗ khác, tiền nhà tôi cũng lấy như trên bà sui của anh thôi".
Tôi nghe tá hỏa tam tinh, vì tôi mới xin cho con vào học gần đó. Tôi đành chuyển gia đình về Los Angeles với chú em ruột, sau khi bị lừa.
Ở nhà chú em được mấy tháng tôi ra riêng vì vợ tôi đã xin được việc làm tại một cái chợ Việt Nam. Cũng lại mất thêm mấy tháng gia đình mới tạm ổn và tôi và tôi có thể vừa đưa đón con, vừa nội trợ gia đình, vừa đi học.
Đường trường xa của tôi lại một phen nổi cơn gió bụi. Tôi xin vào học trường "ADULT SCHOOL". Tại đây sau khi "test" họ cho tôi học lớp ESL. Mấy tuần đầu tôi như vịt nghe sấm. Bà thầy nói gì tôi cũng chẳng hiểu, tôi hỏi gì Bà Thầy cũng chẳng thông, nên tôi phải vừa nói vừa ra dấu loạn xạ, mới đoán được nhau. Than ôi, mảnh bằng tú tài ban C mà tôi hằng hãnh diện trở nên vô ích, những trung tâm sinh ngữ như Khải Minh, nơi tôi học "proficiency". Trường Nông Lâm ngã sáu... bây giờ ở đâu để tôi lạc loài thế này.
Tuy nhiên tôi nhất định vươn lên, tôi nghe máy cassette với những bài ở trường, tôi nghe radio liên tục, tôi vận dụng can đảm để gặp người Mỹ là tôi gạ truyện, tôi cũng học những chữ trong xe "bus", trên các cửa tiệm mặt đường, trên những tờ giấy báo rải rác đó đây.
Cám ơn trời đất, chỉ sau mấy tháng, vốn liếng anh văn của tôi đã hồi phục và đậu vào trung học. Sau gần một năm, tôi học gần hết chương trình Trung Học nhưng tôi đã nhảy qua Đại Học trường khi thi GED.
Tôi "pass" vào Đại Học PASADENA, một trường "college" nổi tiếng nhất nhì của Hoa Kỳ. Tôi được xếp học lớp 122 ESL nhưng tôi lấy thêm 3 lớp khác nữa, dưới 122. Trở ngại lớn nhất của tôi vẫn là "pronounciation" mặc dầu tôi đã qua những lớp luyện giọng ở chương trình ESL đầu tiên, ở trung học nhưng vì cái lưỡi cứng đơ của tôi, cộng thêm giọng tiếng Pháp tôi nói từ nhỏ, ngay cả cách phát âm của người Anh ở Việt Nam, tất cả đều phản lại tôi. Ngay cả sau khi sạch nước cản của ESL đại học, tôi vẫn chưa tìm ra chân lý.
Trần Ngọc Lễ