Hôm nay,  

Cô Ba Phốp

21/06/202400:00:00(Xem: 2551)

 
Cô BA

 

Đoàn Thị là một cây bút quen thuộc dí dỏm, được độc giả VVNM yêu mến. Tác giả tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010, khi còn ở Pháp. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả - thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Từ vài năm gần đây, tác giả đã dời sang California an cư cùng gia đình.
 
*
 
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu,  chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị.
 
Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
 
Ba bà họp lại là cái chợ nhỏ, trên ba bà bốn cô chắc chắn sẽ thành chợ bự chảng như chợ Bến Thành hay như siêu thị bên Mỹ cũng không sai. Ở đâu cũng thế, đông vui, hao và phiền vì chín người mười ý, ai chả thấy mình hay, mình đúng chăm phần chăm, tỷ số ảo đó suýt đụng trần nhà khiến cô Ba chóng mặt.
 
Cô Oanh thật thà ruột để ngoài da nghĩ sao nói vậy nên thỉnh thoảng bị em Liễu sửa lưng. Liễu nhà ta sở hữu thân hình mát mắt, thon gầy ngực mông chuẩn không kém người mẫu, chỉ tội chiều cao chỉ thiếu vài xăntimét để thi hoa hậu. Gần sáu mươi Liễu giữ dáng đưọc như rứa cũng hiếm, lại làm chủ khuôn mặt trái xoan thu hút người đối diện nên nàng tự mãn cũng đành.
 
Biết tính háo thắng của em Liễu nên cô Ba hạn chế giao du với em, thế mà khi biết cô mới sang đây tròn năm em lân la làm thân làm tim cô đập loạn xị khi được em «phỏng vấn». Thắc mắc của em giống y chang những câu hỏi trong đơn đi định cư của NCV (National Center Visa) do con trai cô bảo lãnh, đại khái ngày sinh tháng đẻ, mần nghề gì, chồng con ra sao…
 
Biết Liễu thường tự cao tự đắc với di dân mới toanh như cô nên cô tự động cắt bớt phân nửa lai lịch nghề nghiệp của mình  để em Liễu loại cô ra khỏi tầm nhắm của nàng. Cô khai chữ nghĩa của cô vừa đủ đi làm văn phòng bên trời Âu, lương đủ sống và đi chơi hè.
 
Liễu qua Mỹ lúc trẻ, ly dị chồng không con, thư ký văn phòng luật sư, đương nhiên rành tiếng Anh hơn cô Ba nhiều, lương khá lại không vướng bận nên em dám ăn dám mặc, du lịch tứ tung. Về hưu lương đủ sống, được thuê nhà chính phủ nên em thông thả rong chơi đó đây, dung nhan không tệ, tại em quá tự mãn khiến đàn ông ngại đi cạnh em, nên em đành cam phận hoa chưa có chủ. Liễu thường điền đơn xin trợ cấp, housing… giúp chị em lớn tuổi công dân Mỹ hẳn hoi không rành Anh ngữ, duy chỉ cô Ba chưa hề mở lời nhờ em giúp đỡ, điều đó khiến em suy nghĩ lung tung.  
 
Cô Ba một mẹ một con, thằng nhỏ làm ngành AI (Artificial Intelligence) tại Cali. Cô được con bảo lãnh qua đây, mẹ con sống trong chung cư cô mua cho con mấy năm trước lúc nó nhận việc bên này.
 
Cô Oanh biết rõ gia cảnh của cô Ba, cô thích chị Ba vì chị khiêm tốn dễ gần, trái hẳn em Liễu hay chỉ bảo cô Ba phải học thêm tiếng Anh kẻo ra đường gặp việc không hay mà biết đường xoay trở. Biết Liễu muốn ra tay nghĩa hiệp cứu người bơ vơ mới đến như cô Ba nên cô Oanh xúi cô Ba khai đại lai lịch thật để em Liễu khỏi coi thường.
 
Cuối tuần với sự đồng ý của chị Tâm xếp nhóm Yoga, sau giờ tập cô Ba mời mọi người nán lại dùng bánh ngọt, trái cây nhân ngày cô Ba đến đây tròn một năm. Đợi mọi người cụng ly chúc mừng cô Ba, Liễu nhanh nhẩu mở đầu câu chuyện như ri:
 
- Sau một năm sống trên đất Mỹ chị Ba thấy sao ?
 
Cô Oanh nghĩ cô Ba trúng tủ câu hỏi quá hay nên lên tiếng :
 
- Chị Ba kể đi, bên ni khác bên nớ điều chi? (Mỹ và Âu Châu)
 
Cô Ba từ tốn :
 
- Đáp lời em Liễu và Oanh tôi thành thật khai báo, sau vài thập niên sống bên nớ tôi thật sự luyến tiếc khi xa rời xứ sở từng cưu mang mẹ con tôi. Tôi là nhân viên văn phòng ngành nhập khẩu nên tôi biết tiếng Anh, bây giờ ra đường tôi không sợ bị phú lít bắt (Police) vì tôi nói được tiếng địa phương. Thân phận tỵ nạn của chúng ta không ai giống ai, giúp người mới đến là chuyện đương nhiên nhưng giúp như thế nào mới khó, không khéo mình vô tình làm họ bị tổn thương là xong đời tỵ nạn.
 
Cô Oanh trố mắt nhìn cô Ba một lúc rồi hỏi:
 
- «Xong đời tỵ nạn» là sao chị Ba!
 
Cô Ba cười buồn:
 
- Nghĩa là kẻ đến sau bị dân đến trước dán cho cái «mác » (étiquette) FOB-No English, ý nói họ khó ngoi lên trong xã hội Mỹ, đời tỵ nạn coi như rẽ vào ngõ cụt, trên quần xà lỏn dưới dép lào như thuở chúng ta từ trại tỵ nạn được chính phủ các nước đưa vào đất lành.
 
Tiếng Anh giúp chúng ta tiến xa trong chuyên môn và giao tế, không rành thì làm nghề chân tay như nail, bập bẹ vài câu «hello, goodbye» vẫn giàu sụ, hay chủ quán ăn, nhân viên siêu thị…, biết đâu có ngày họ giàu lên như Chú Hỏa ngày xưa bán ve chai ở Sàigòn đã trở thành triệu phú.
 
Tôi tâm đắc câu «Chiếc áo không làm nên thầy tu», giàu nghèo khác nhau không vì túi tiền mà từ Nhân Cách của chúng ta, bởi đó là thứ vô giá không mua được bằng tiền, dù là rất nhiều tiền. Xin lỗi tôi đã lắm lời, thôi mời chị em thưởng thức cây nhà lá vườn, bánh ngọt tôi tự làm đấy.
 
***
 
Lời cô Ba thầm nhắn nhủ em Liễu từng dán nhãn FOB – No English, (fresh off the boat) cho người VN mới đến Mỹ, bất kể họ đến từ đâu đều bị đóng mộc «công dân hạng hai» (Second-class citizen, Citoyen de seconde zone).
 
Em Liễu cho rằng chỉ công dân xứ Mỹ mới là thành phần tinh hoa hơn bất cứ «ziệt kiều» hải ngoại ngoài xứ Cờ Hoa, dân mới đến bị nàng hạ giá dù họ cũng là dân học thức ở xứ người.
 
Mỹ là nước tiến bộ nhất nhưng vẫn có homeless, người mù chữ, dân lao động như bất cứ nước nào trên thế giới, ở đâu cũng có người giỏi, dở, giàu nghèo sao em Liễu nỡ kỳ thị đồng hương như rứa.
 
Hy vọng em Liễu sẽ ngộ ra chân lý và mở lòng với người mới đến đây. Riêng cô Ba, cô kiệm lời không phải vì cô «nô inlít» mà ngại làm em Liễu bẽ bàng khi biết cô không dốt và dở như em nghĩ.
 
Cảm ơn CÔ BA PHỐP đã giải tỏa nỗi niềm oan khiên lâu nay của đồng hương chân ướt vừa ráo bước vào xứ Mỹ đã bị giáng cấp vô tội vạ xuống hàng «phó thường dân».
  
 Đoàn Thị

Ý kiến bạn đọc
27/06/202421:36:25
Khách
Cảm ơn Tác giả, một bài viết hay.
21/06/202420:47:57
Khách
Cảm ơn bạn Lê Như Đức góp ý đúng lắm.
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ.
21/06/202412:40:14
Khách
Hahaha. Cái này gọi là ma cũ ăn hiếp ma mới và ma mới thì tự ti mặc cảm là ta đây không ngây ngô, khờ khạo như ngươi tưởng đâu để mà mặc sức nổ.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,463
Vài ngày trước Giáng Sinh 2023, tôi điện thoại chúc Thầy Cô Viện trưởng Lê Thanh Minh Châu bình an trong tình yêu thương của Chúa Hài Đồng, đồng thời chúc sức khỏe Thầy Cô trong năm mới 2024. Vào dịp Tết Nguyên Đán tháng 2, 2024, tôi lại điện thoại chúc Tết Thầy Cô, nhưng lần này không được trả lời, nên tôi đành gởi lời chúc qua text message, kèm theo lời mời sớm, mong Thầy Cô tham dự Đại Hội Y Khoa Huế (YKH) Hải Ngoại vào khoảng tháng 7 năm nay. Tôi không nhận trả lời của Thầy. Mãi hơn một tháng sau, trong bất ngờ và cảm xúc, Hội YK Huế Hải Ngoại nhận tin buồn chính thức từ gia đình cho biết Thầy Lê Thanh Minh Châu đã thanh thản ra đi vào ngày thứ Tư, 28 tháng 2, 2024, tại Rancho Mirage, CA, hưởng đại thọ 94 tuổi.
Thông thường sau những ngày nắng hè oi bức, mùa thu mang đến sự mát mẻ dễ chịu cả đêm lẫn ngày. Ra đường phải mặc thêm áo khoác nhẹ, choàng cái khăn quàng quanh cổ. Năm nay đặc biệt thời tiết thay đổi. Vùng Hoa Thịnh Đốn mưa nắng bất thường. Mưa liên miên mấy hôm liền dù không lớn nhưng trời âm u ẩm ướt, không mấy khi có nắng cả ngày. Tuy nhiên nhờ có mưa các sân cỏ vàng hoe mấy tháng hè vì thiếu nước nay xanh tươi trở lại. Hoa cúc trồng từ những năm trước ra hoa rực rỡ màu sắc. Mấy cây cà, cây ớt vẫn còn tươi tốt chưa bị ảnh hưởng thời tiết se lạnh mùa thu. Lá cây trên cành vẫn còn xanh tuy đã vào tháng 10. Thấy thời tiết tương đối dễ chịu ngày cuối tuần con gái Vân rủ Mẹ đi thăm nhà nghỉ mát của người bạn ở ngoại ô Maryland trên hòn đảo nhỏ, cách nhà khoảng 90 phút lái xe.
... Tôi biết gia đình chị Thương gồm hai mẹ con, ngày ấy bà Sáu chưa nhiều tuổi lắm, chỉ trên 40, bà chưa từng bước ra đường kiếm tiền bao giờ hồi còn ở quê hương, thế mà từ ngày đặt chân đến Canada bà đã phải đi làm, ban đầu lau nhà, dọn dẹp rác trong những shopping mall, sau này bà có chút vốn liếng về tiếng Pháp, bà xin được vào hãng may; bà làm cực nhọc để nuôi con gái đi học, bà muốn chị sau này sẽ bớt khổ, sẽ làm một chức vụ nào đó kha khá để khỏi uổng công bà đã mang nặng đẻ đau, bị nhà chồng ruồng bỏ từ khi biết bà mang bầu là con gái; rồi bà và chị đã phải vượt biên chết đi sống lại khổ sở trên biển cả, bao nhiêu khổ cực oan trái bà đã từng cầu xin Trời Phật để bà gánh vác thay con, để con gái có một cuộc sống thật nhàn nhã, sung sướng sau này...
Mùa hè năm ấy, thằng Huy về nhà nghỉ hè trên đôi nạng gỗ. Cu cậu vừa mới hoàn thành xong khóa huấn luyện quân sự Cadet Field Training và khóa huấn luyện Air Assault (không kích trên không). Ngày cuối cùng của khóa huấn luyện Không Kích Trên Không, cu cậu không may bị bong gân nên phải chống nạng. Tuy đi khập khiễng nhưng cu cậu hớn hở ra mặt vì được về thăm nhà và nghỉ hè được một tháng. Chị ra sân bay đón con trai. Thấy chị từ xa, thằng Huy đưa tay lên cao vẫy - “Má ơi, con ở đây nè”. Chị vội vàng chạy lại. Hai má con ôm nhau. Chị xót xa:
Cuối hè, thu về trước ngõ nhưng khí hậu vẫn còn nóng oi bức, gần 100 độ F vào giữa trưa, nhờ có gió biển từ Đại Tây Dương thổi vào làm mọi người cảm thấy dễ chịu. Năm đó cũng vào mùa nầy, có người bạn rủ tôi qua Florida để tìm lại hương xưa, từ khí hậu nắng mưa, có vườn cây ăn trái không khác gì quê hương mình. Trong khi đó cũng có người nói rằng ở Nam Florida lắm mưa nhiều bão, như Andrew năm 1992, tàn phá tàn phá khủng khiếp miền Nam Florida, nó san bằng cả đến những cây cổ thụ trên 100 tuổi, làm sập nhà cửa, FEMA (cơ quan cứu trợ khẩn cấp Liên bang) phải đến từng nhà bị sập để cứu người. Cuối cùng tôi quyết định cùng vài người bạn đến Florida thử thời vận, khi sống ở Nam Florida tôi chứng kiến nhiều cơn bão đi qua như: Katrina, Wilma, Irma... và những người bạn đi chung với tôi đã bỏ đi.
Sáng nay trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại reng. Tôi mở điện thoại ra coi, trên màn hình là một người phụ nữ ngoài năm mươi, đưa mắt nhìn qua máy security camera, bà ta vẫy tay chào. Tôi vội chạy xuống nhà dưới, mở cửa: - Chào buổi sáng. Tôi có thể giúp gì cho bà? Người phụ nữ nhìn tôi, ái ngại rồi giải thích sự có mặt của mình. - Xin lỗi cậu. Tôi là Jane. Năm ngoái tôi có mua bông của cậu bán, những người hàng xóm đi qua đều khen hoa đẹp, nên năm nay tôi trở lại xem coi cậu có còn bán không. Vì không tìm ra cách thức liên lạc, nên tôi mới đánh liều tới hỏi cậu. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào cuối tuần...
Trường hợp này xảy ra cho chính bản thân tôi ngay trên nước Mỹ văn minh và giàu có: nhà tôi bị trộm viếng, tôi bắt được ngay tại trận, chạm mặt với nó, và rượt đuổi nó. Sau khi nó chạy thoát, tôi phải cất công đi làm “thám tử” điều tra coi tên trộm từ đâu đến, để rồi khi kiếm ra, chính tôi phải kiếm đến tận nhà để làm hòa và tha thứ cho “ngài đệ tử” của thần Đạo Chích này.
Tôi biết Khánh đã lâu, từ khi còn là cô bé du sinh, vô xin việc làm thêm ở toà báo để có thêm thu nhập. Nói nhiêu đó đã đủ biết Khánh không phải con cán bộ qua Mỹ ăn chơi bằng diện du sinh. Ngặt thời ấy, cộng đồng người Việt ở địa phương còn chống Cộng dữ lắm nên tôi chỉ biết tôn trọng những người bị bứng ra khỏi quê hương, sống đời hải ngoại. Tuy cái ăn, cái mặc, chỗ ở, việc làm; đặc biệt là tự do đều rộng mở ra tương lai tươi sáng; chỉ nỗi nhớ người thân, quê nhà canh cánh trong lòng người xa quê.
Đang ngủ say, Bin bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe những tiếng ầm ì rất lớn. Cửa sổ muốn bể toang như có ai đang dập mạnh vào. Em sợ hãi nhìn sang giường bên. Chị Ti đang ngồi trùm chăn run rẫy . Bỗng dưng điện tắt phụt. Bóng tối mang gương mặt kinh dị của Halloween, như muốn nuốt chửng lấy cả hai. Hốt hoảng, hai chị em cùng nhảy phóc xuống giường, chạy nhanh sang phòng ba mẹ, gào khóc inh ỏi.
Tôi gặp anh khi cuộc đời anh đã ba chìm bảy nổi, cộng thêm tôi vào là thành chín cái lênh đênh. Hề gì, một mái lều tranh hai quả tim vàng. Tôi dạy học, dẫu đồng lương chết đói, nhưng yên chí mỗi tháng có 13kg gạo, nửa ký đường và ba chục đồng “tiền Bác”, đủ sống qua ngày. Điều quan trọng tôi là thành phần gương mẫu trong xã hội, chưa hề có “nợ máu với nhân dân”. Thời chế độ cũ, tôi chỉ có đi học. Di cư vào Nam năm hai tuổi, tới mùa hè 1975 học xong, rồi đi dạy, thì chắc chắn phải là thành phần gương mẫu. Vì vậy khi lập gia đình với một ông vừa ra khỏi “trại cải tạo”, hàng xóm cũng nhân nhượng không để ý lắm tới sinh hoạt của chúng tôi.
Nhạc sĩ Cung Tiến