Hôm nay,  

Bằng Nail và Bằng Cấp

02/10/201200:00:00(Xem: 332747)
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali (hình bên). Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi. Chúng tôi cũng vừa mới dọn đến thành phố này được hơn một tháng, sau khi tôi tốt nghiệp và bán đi cái tiệm nail. Hiện tôi đang volunteer tại một trường Tiểu học ở Marysville trong khi nộp đơn xin đi dạy. Lần đầu tiên tham gia Viết Về Nước Mỹ, trong bài viết tựa đề “Bằng Nail và Bằng Cấp” này, tôi mượn “tâm trạng” của cái bằng Nail để chia xẻ kinh nghiệm và những suy nghĩ của chính tôi nhằm xóa bớt những thành kiến “không mấy đẹp” về ngành Nail từ lâu nay...” Mong tác giả tiếp tục viêt về những kinh nghiệm làm việc và học tập tại nước Mỹ.
phuong_hoa_bang_nail
Sống trên đất Mỹ này, người Việt Nam mình thường nhắc đến và ca tụng những cái bằng như Bác Sĩ, Nha Sĩ, Dược Sĩ vân vân. Chủ nhân của loại bằng cấp này thường được tuyên dương, kính nể vì chẳng những các bằng cấp đó đã “cấp” cho chủ nhân của chúng sự thông thái mà còn mang về cho họ mức lương trên “sáu số” tức là hàng trăm nghìn/năm. Nhưng mà người ta đã “bỏ quên” hoặc là có nhắc đến nhưng với những nhận định không mấy đẹp đối với những cái bằng “không có cấp” cho dù chúng cũng đã đem lại cho chủ nhân những thành công không nhỏ. Một trong số đó là cái bằng Nail.

Hình như cái bằng Nail không được vinh dự có tên trong “danh mục” bằng cấp. Giá mà nó biết nói, thì nó sẽ tự hào mà tuyên bố một cách hùng hồn rằng nó cũng từng giúp “làm nên lịch sử” cho rất nhiều gia đình Việt sống trên đất nước của Nữ Thần Tự Do này. Nói về việc giúp cho kiến thức tổng quát, bằng Nail cung cấp sự hiểu biết về những khái niệm cơ bản của sinh học, hệ tuần hoàn, các chứng bệnh “thế kỷ” dễ lây nhưng không dễ trị, các loại vi khuẩn, việc giữ gìn vệ sinh cần thiết để ngăn ngừa sự nhiễm bệnh, lây bệnh cho bản thân, cho người khác, cách pha chế dung dịch sát trùng theo tiêu chuẩn của bệnh viện, và điều quan trọng nữa là những kiến thức tuyệt vời trong việc “đối nhân xử thế” và những bí quyết để thành công trong lãnh vực kinh doanh. Trừ ra nghệ thuật làm móng tay, thì tất cả kiến thức mà cái bằng Nail đòi hỏi cũng gần “sêm sêm” với những kiến thức cơ bản mà những cái bằng “cấp cao” như Bác Sĩ Nha Sĩ đều phải học qua.

Nói về việc giúp cho con đường học vấn, thì có biết bao cái bằng Đại Học, Thạc Sĩ, và Tiến Sĩ, có khi đếm không xuể, mà những đứa con của những người “thợ dũa Việt Nam” đã mang về cho cha mẹ họ. Bằng Nail cũng giúp cho chính những người thợ nail hoàn thành ước mơ. Một cô thợ nail đã từng làm cho tôi trước đây chỉ học đến lớp 7 bên Việt Nam, vậy mà trong thời gian làm nail, cô ấy đã tranh thủ đi học lấy GED rồi vào college, cuối cùng hoàn thành cái bằng college AA cộng thêm Pharmacy Technician. Hiện giờ cô ấy đang làm việc cho một hãng thuốc tây, có bảo hiểm y tế “ngon lành” và cuối tuần vẫn tiếp tục “đi dũa” để kiếm thêm thu nhập.

Nói về kinh tế gia đình, có biết bao cái bằng Nail đã đem lại cho chủ nhân của nó mức lương cũng “trên sáu số như ai” (có mấy người chủ tiệm nail lớn tôi quen biết cũng nằm trong số này), nhà cửa khang trang, đi xe “xịn,” cuộc sống không thua gì những “đại gia,” và hơn thế nữa, còn “dài tay” giúp đỡ bà con nghèo, xây nhà cất cửa, mồ mả ông bà, giúp mở tiệm, nhà hàng, khách sạn cho cha mẹ anh em kinh doanh bên Việt Nam.

Nói về kinh tế quốc gia, bằng Nail đã có công rất lớn trong việc giúp phát triển nền kinh tế Hoa Kỳ. Hằng hà sa số cái bằng Nail đã “kéo” theo cái bằng “Business Owner” treo bên cạnh nó trong những tiệm Nail khang trang, sang trọng – hệ thống tiệm Nail dây chuyền trong Walmart là một ví dụ, và biết cơ man nào là tiệm Nail mọc ra khắp hang cùng ngõ hẻm trên nước Mỹ này, đã tạo công ăn việc làm cho hàng trăm nghìn người.

Theo hội Thẩm Mỹ Quốc Gia Hoa Kỳ (National Cosmetology Association), thì có đến 70% thợ nail tự làm chủ cho những tiệm nail của họ và ngành kinh doanh về Nail được đứng vào hạng thứ 7 trong cái “list” của hơn bốn nghìn doanh nghiệp trong quyển Phonebook màu vàng.

Còn nữa, bản thống kê mới nhất của tạp chí Nails, (Nails Magazine, 2011-12 Big Book) cho thấy trong tình hình kinh tế hiện nay “mặc dù ai ngả ai nghiêng, thuyền Nail vẫn vững như kiềng ba chân”. Mức doanh thu trong năm 2011-2012 của ngành Nail đã tăng trưởng một cách “rất ư là ngọan mục” với tổng doanh số 7.3 tỷ mỹ kim so với 6.6 tỷ trong năm 2010-11! Nếu chỉ nói về một chuyện “nhỏ như con thỏ” là làm người tiêu dùng tốt để “đẩy mạnh kinh tế thị trường” như cái việc mà tổng thống Mỹ Obama đã từng làm –biếu không dân chúng một số tiền để đi mua sắm nhằm đẩy mạnh kinh tế quốc gia – thì cái bằng Nail đã “đẻ” ra những người tiêu dùng thật là hết sẩy!

Những người thợ nail thường để dành tiền “tip” trong cả tuần và đến ngày nghỉ cuối tuần thì đi shopping. Tiền tip có khi lên đến nhiều trăm dollars/tuần. Họ mua sắm vô tư, thích gì mua nấy, không bao giờ tiếc tiền vì đó là số tiền thưởng, tiền nhờ sự tận tâm phục vụ tốt đối với khách hàng mà có. Tiền đó không cần phải “tính” vào thu nhập hàng ngày. Họ mua sắm đủ thứ, có thứ mua về rồi xài, có thứ mua rồi không xài. Nhưng mà họ không bao giờ đem bán “Garage Sale” như những người Mỹ “chánh hiệu con nai vàng” để số quần áo đồ dùng đó lại “du lịch vòng vòng” cho đến khi nó dừng chân ở một cái tiệm “Salvation Army” hoặc là “Goodwill” nào đó và lại được tiếp tục… xoay vòng! Rồi số hàng hóa đó cứ tồn tại mãi trên “đất của chú Sam,” như vậy thì rất ư là bất lợi cho cái sự phát triển kinh tế.

Những người thợ nail Việt thì lại khác, họ thường đóng gói số vật dụng và quần áo không dùng rồi đợi đến Tết Nguyên Đán là dịp mà ngành nail chậm lại, thì mang về Việt Nam để tặng bà con em cháu và những người nghèo trong xóm làng. Vậy là số hàng hóa đó biến mất khỏi thị trường Mỹ, “một đi không trở lại,” làm tăng thêm nhu cầu cho các nhà sản xuất trong niên khóa đến. Thiết nghĩ mỗi năm người thợ nail Việt về thăm “chùm khế ngọt” của họ ít nhất là một lần mà mỗi một người đi thì nước Mỹ “xuất khẩu” cả trăm cân Anh hàng hóa (vì các hãng máy bay chỉ cho phép họ mang có thế chứ nếu không thì bảo đảm sẽ là một con số khổng lồ hơn!), thì thử hỏi với con số hàng trăm nghìn thợ nail Việt về Việt Nam/năm, thì mức sản xuất sẽ tăng lên đến cỡ nào? Giá như có ai đó “trình tấu” tỉ mỉ cái công trạng này lên tòa Bạch Cung thì thế nào vị đệ nhất nhân Obama cũng trao tặng một cái bằng “Tưởng lục” cho cái bằng Nail, “kẻ đồng minh thầm lặng” của ông.


Đấy, “công sức” của cái bằng Nail nó tuyệt vời đến như thế! Mà đau lòng thay, hình như nhân loại đã lờ đi hoặc là không nhận ra tất cả những điều nó làm. Không ít người đã nhắc đến cái nghề Nail với một vẻ khinh khi, miệt thị, nào tiệm nail là chốn “hỗn độn” nào là “lộn xà ngầu” vân vân. Người Mỹ có câu, “People are different,” người ta không ai giống ai cả, còn người Việt Nam mình thì nói “Chín người mười ý” để chỉ ra sự khác biệt của mọi người. Công bình mà nói, có những chủ tiệm nail rất tệ, khó tính với người làm, dành hết khách “xịn” cho mình hoặc chia khách không công bình giữa thợ “phe mình” và thợ “không phải phe ta.” Nhưng cũng có rất nhiều người chủ biết điều và đối xử với thợ như bạn, hướng dẫn kỹ càng, chia xẻ ngọt bùi, thuyết phục khách ruột cho họ chịu để thợ làm khi tiệm gặp cảnh “sớm nắng chiều mưa” như người chủ tiệm tôi làm đầu tiên ngày xưa.

Thợ nail cũng vậy. Tôi cũng từng được xem những video clip “xấu” về thợ nail, và tôi cũng từng chứng kiến cảnh tranh khách hoặc là “nhiều chuyện” giữa các thợ nail khi tôi đi làm. Nhưng tôi cũng đã gặp rất nhiều người thợ dễ thương, phụ giúp nhau những khi khách vội, và thật tâm giúp đỡ, san sẻ kinh nghiệm cho những kẻ mới vào nghề. Cho nên đem bao nhiêu “tội lỗi” của những kẻ không biết điều mà đổ “lên đầu lên cổ” của tất cả những người có bằng Nail thì quả thật là oan ức cho họ và cho cái bằng Nail vô tội kia quá thể! Điều đó đã khiến cho nhiều chủ nhân của cái bằng Nail không dám đề cập đến sự thành công của mình là nhờ vào cái bằng “không có cấp” đó.

Và nếu như cái bằng Nail biết nói, nó cũng sẽ hỏi rằng tại sao những người chủ tiệm nail và thợ nail Việt đã gây ra “tai tiếng xấu” cho nó lại không tự hỏi lại bản thân họ thử xem tại con người hay tại cái bằng Nail làm cho nghề Nail của người Việt bị mang tai tiếng và bị người đời châm chọc và coi thường, quên mất đi giá trị của cái bằng Nail? Người Mỹ họ cũng có câu, “No job is a humble job,” không có cái nghề nào là thấp hèn cả.

Cũng theo thống kê của tạp chí Nails (Nails Magazine, 2011-12), cái tổng doanh thu thật là “đẹp mắt” 7.3 tỷ Mỹ kim của ngành nail năm 2011-12 là “công lớn” của cái bằng Nail từ 45% người Việt Nam và 33% từ người Mỹ da trắng “Caucasian,” và số còn lại thì của các sắc dân khác. Như vậy chứng tỏ ngành nail nhất định không phải là ngành “tồi tệ” trên xứ Cờ Hoa này!

Tóm lại, như người Việt Nam mình thường nói, “Uống nước nhớ nguồn,” chúng ta cũng nên nhớ đến những thành quả tốt đẹp mà cái bằng Nail mang lại cho bản thân, cho gia đình, và cho xã hội mà không nên nặng lời phê phán, vạch áo cho người xem “cái lưng của thợ nail Việt”–vì hình như thiên hạ không hề nghe thấy những bình phẩm “đau lòng” như thế về thợ nail Mỹ bao giờ–mà vô tình “gậy ông đập lưng ông,” rồi làm giảm đi cái giá trị của tất cả những chủ nhân của cái bằng Nail, trong đó có cả chính những người cùng nghề đã từng “phê phán” nó!

Xin hãy nghĩ rằng những cái “xã hội to đùng” với hàng trăm hàng nghìn nhân vật như một quốc gia hay là hội đồng Thượng viện Hạ viện của một nước, được lãnh đạo bỡi những vị “tai to mặt lớn” thế mà không tránh khỏi những bất đồng, tranh cãi, thậm chí có khi còn “thượng cẳng tay, hạ cẳng chân” với nhau nữa là huống chi cái “xã hội Nail” bé tí trong tiệm nail với một chủ và mấy thợ. Suy cho cùng, tất cả những thứ đó là sự đa dạng của cuộc đời, của cộng đồng, sự đa dạng đã hình thành cuộc sống thú vị của chúng ta mà chúng ta không thể nào “vất” nó đi được. Nó cũng giống như cái cộng đồng muôn màu muôn vẻ của một vườn hoa. Có những loài hoa với sắc màu rực rỡ làm cho người ta cảm thấy vui khi ngắm nó như hoa cúc, hoa hồng thì cũng có những loài hoa mà màu sắc của nó mang đến cho thiên hạ cảm giác buồn như cẩm chướng, thạch thảo; có những loài hoa hữu dụng như hoa sứ hoa nhài đã cho chúng ta những tách trà thơm, thì cũng có những loài hoa độc hại như hoa loa kèn hay hoa cẩm tú cầu mà chúng có thể làm hại ta nếu ta nếm phải. Nhưng nếu thiếu đi sự đa dạng đó, thì vườn hoa sẽ không còn là một vườn hoa đúng nghĩa nữa!

Cho nên, nếu mọi người ai làm chủ cái bằng Nail cũng đều cố gắng sống thân thiện, hòa đồng, chia xẻ ngọt bùi với nhau, nhất là không để lộ ra cái tính nết “không được đẹp” của mình trước mặt khách hàng để tự mình biến thành một loài hoa “độc hại” trong vườn hoa nghề nghiệp, và liên kết tạo thành một “thế giới Nail” lý tưởng rồi tất cả mọi người cùng nhau đi từ thành công đến đại thành công trên quê hương thứ hai này thì thiên hạ sẽ không còn ai dám xem thường, và họ sẽ nhắc đến cái bằng Nail của “thợ nail Việt” với sự kính trọng cũng như những bằng cấp khác.

Riêng đối với tôi, kẻ viết bài này, cái bằng Nail có giá trị “liên thành.” Cái bằng Nail của tôi nó có sự “liên quan mật thiết” đến bằng cấp của các con tôi, bằng cấp của các cháu tôi nơi quê nhà, và nó cũng có “dây mơ rễ má” đến đời sống của anh em, cô dì chú bác, và bà con nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Nhưng trên tất cả, cái bằng Nail đã cho tôi cơ hội ban ngày làm nail ban đêm đi học rồi “vươn tới” cái mảnh bằng đại học ở tuổi 62 sau mười năm cùng với “người dưng khác họ” của tôi làm chủ một cái tiệm nail chỉ bé bằng cái “đít con cóc ngồi,” để tôi “gác cây kiếm dũa” rồi cầm “cây kiếm bút” và bắt đầu một sự nghiệp mới, cái sự nghiệp mà tôi hằng ước mơ cả cuộc đời: Đi dạy học. Tuy rằng đã muộn, nhưng “muộn vẫn còn hơn không” như người Mỹ thường nói, “Its never too late,” nhất là, không bao giờ quá trễ đối với việc học hành.

Cho dù làm nail nay đã thành dĩ vãng, nhưng tôi vẫn “renew” cái bằng Nail và trang trọng treo nó bên cạnh cái bằng “mới nhất” của tôi. Và nếu ai có hỏi, tôi sẽ không một chút do dự mà trả lời rằng cái bằng Nail là một trong những bằng cấp rất quan trọng của tôi.

Phương Hoa

Ý kiến bạn đọc
04/10/201223:07:09
Khách
Thật sắc sảo và chí tình!

Những nhận xét của bà về một kỹ nghệ có lẽ do người Việt khai sinh so với những bằng cấp khác rất tinh tế và hợp lý nữa.Ngoài ra khi nói về phương diện đóng góp cho kinh tế quốc gia,nghề Nail quả thật là một đóng góp đáng kể;hơn thế nữa,nó đã từng và cũng đang là phương tiện giúp đỡ biết bao gia đinh người Việt ,từ mưu sinh cho đến phát triển,làm phương tiện cho thế hệ thứ hai và họ hàng,quyến thuộc của người hành nghề Nail một sự thay đổi rất đáng trân trọng.

"Nhất nghệ tinh,nhất thân vinh",lời hay ý đẹp của cổ nhân vẫn còn giá trị trên nước Mỹ.Bằng kinh nghiệm sống của bản thân,bà cũng cho thấy nhờ nghề Nail,bà đã đạt được ước mơ của mình(dĩ nhiên với rất nhiều kiên nhẫn và khó khăn)

Bà lại không quên nêu lên một vấn nạn tế nhị mà cũng nhức nhối trong giới làm Nail:quan hệ chủ - thợ !

Ở những đất nước tự do như Mỹ, Can ada,Anh,Pháp,Úc....quan hệ chủ -thợ của người Việt chúng ta quả là có những vấn đề cần sự quan tâm đặc biệt ! Có nhiều người nhờ cơ may có trong tay cơ sở thương mại ...ăn nên làm ra tương đối dễ dàng rồi ít khi nào nghĩ tới những người - nay là thợ của mình,là "đàn em", là "đệ tử" của mình...Họ cũng như mình thôi ! Họ cũng đã từng lăn lóc với những ngày đầu thất sở thân sơ nơi xứ lạ quê người;từng nhọc nhằn những năm tháng mỏi mòn chờ đợi để được địng cư;từng sống chết trên con đương tìm Tự Do...thậm chí họ cũng khả dĩ lạ nạn nhân của hải tặc...Những ông,bà chủ ít nhớ quá khứ kia chỉ nghĩ đến sức mạnh đồng tiền họ đang có mà đối xử thiếu tình người với nhân viên thuộc cấp....

Nói chung bài viết của bà rất tinh tế và thâm thuý:ngắn nhưng bao quát nhiều vấn đề !

"Văn hay chẳng lọ là dài...."

Trân trọng !





02/10/201205:54:50
Khách
Nhưng khi người làm nail khai với Sơ Xã Hội hoặc Housing section8 worker thì họ khai lương có $800.00/ một tháng thôi. Bị bắt khaitips thì họ khai $30.00/một tháng.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,309,181
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, hiện là cư dân Irvine, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Đây là bài viết mới của Ông.
Tôi đi mình lên trong chuyến xe lửa từ Paris sang Thụy Sĩ với tâm trạng nôn nao và thoáng lo âu ngần ngại, mặc dù đây không phải là lần đầu thân gái dặm trường xuyên quốc gia như thế này
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, nhưng trong tháng trước tác giả đã có bài "Nước Mỹ là nhà của Mị" ký tên thật là Quynh Gibney.
Tác giả: Nguyễn Thị Thêm Bài số 5834-20-31618-vb5111419 Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Bà sinh năm 1948 tại Biên Hòa, cựu học sinh Ngô Quyền. Trước 1975, dạy học. Qua Mỹ năm 1991 theo diện HO, hiện là cư dân Nam Ca Li. Bà kể, "Chồng tôi là lính VNCH. Hai con tôi nay là lính của quân đội Hoa Kỳ. Tôi hết làm vợ lính lại làm mẹ lính." Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển, ơng định cư tại Mỹ từ 1990, hiện làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice A Journey of Hope" của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975.