Áo Jessica
Tác giả: Phan
Bài số 2901-28201-vb3052510
Tác giả là một nhà báo tại Dallas. Ông từng phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine, hiện trong nhóm chủ biên của báo Trẻ. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận Giải Danh Dự 2007. Bài mới Viết Về Nước Mỹ của ông cho năm thứ 11 là chuyện về mẹ con và tình người trên đất Mỹ.
***
Người y tá gật đầu với câu hỏi: “Chị là người Việt Nam hả chị"” Người bệnh nhân hấp hối chìm vào hôn mê, bỏ lại câu thứ hai tối nghĩa, “Nếu em bị chết. Chị mặc cho em áo Jessica được không"” Ông bác sĩ Mỹ hỏi cô y tá, “Cô ta nói gì"” Ông không nghe trả lời, đi lại hộp giấy lau mặt, lấy cho cô y tá một tờ. Ông thở dài, nhìn ra cửa sổ. Chờ cô y tá qua cơn xúc động trước một đồng hương của cô ta.
Chị Hậu trấn tĩnh lại, xin lỗi ông bác sĩ. “Tôi làm y tá tới nay sắp về hưu, càng ngày tôi càng thấy tôi đúng như người đồng nghiệp trẻ đã nói với tôi: Chị chọn lầm nghề rồi! Làm y tá phải lạnh lùng như không khí bệnh viện mới chết sau bệnh nhân. Bác sĩ nghĩ sao"”
Ông bác sĩ hình dung lại chị Hậu của nhiều năm trước, khi ông đến làm việc tại bệnh viện này, “Tôi quý bà như một người bạn vì làm việc chung lâu năm, tôi hiểu bà. Tôi cũng mong có một người nói với tôi: Làm bác sĩ phải thế nào" Làm sao vượt qua những đêm không ngủ được vì một bệnh nhân nào đó… Người bạn trẻ của bà nói đúng điều anh ta thấy. Phải nhiều năm nữa, anh ta mới nói ra được điều anh ta hiểu…
… Bà không sao chứ"”
“Không gì, không gì. Cảm ơn bác sĩ. Tôi đi làm việc.”
Chị Hậu không hiểu phép lạ nào giữ lại linh hồn người đồng hương không rời khỏi xác. Càng đọc kỹ bệnh án của cô ta, chị càng không hiểu phép lạ thay vì đẩy cái giường cô ta xuống nhà xác, thì đẩy lên phòng hồi sức sau thời gian ở phòng săn sóc đặc biệt.
Chị chọn cô ta là người chị sẽ săn sóc đặc biệt hơn hết để tạ ơn Chúa đã giữ gìn cho chị được được sức khoẻ, bình an và hạnh phúc. Cứ mỗi lần quyết tâm chăm sóc tốt hơn cho một bệnh nhân, chị càng thấy ân sủng rõ ràng hơn. Chị tìm thấy hạnh phúc thật sự khi một người nào đó, bất chợt chào hỏi chị nơi chợ, cửa hàng, trường học… nói lời cảm ơn chăm sóc những ngày tôi nằm trong bệnh viện. Chị vui sướng hơn được khen thưởng, lên chức, lên lương… Chị sẽ đọc kinh cầu an hàng đêm cho người đồng hương đeo nửa cái tượng Quan Aâm trên cổ. Nửa kia gãy mất đi đâu" Vì sao không thay cái mới"...
Từ đó, những lời kể khi tỉnh khi mê của thân xác như cây khô, sức sống chỉ còn trong ánh mắt gan dạ, nhân hậu, và khổ đau sâu thẳm…
Chị Hậu không dám cầu nguyện cho cô ấy chết đi, mà xin ơn trên cho cô được sống thì càng ân hận! Chị hiểu ra những đêm không ngủ được vì một bệnh nhân nào đó của ông bác sĩ. Thật khủng khiếp khi người ta mang tâm thù hận đồng loại. Nhưng thương cảm trong bất lực còn khủng khiếp hơn. Chị thương người đàn bà chỉ hơn con lớn của chị hai tuổi, mà cứ tưởng chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi. Cô ấy tên là Hương, chị Hậu bắt đầu ghép những đoạn đời cô ấy lại như trò chơi puzzle. Có thể bắt đầu từ một mảnh ngẫu nhiên… khi hoàn tất mới biết nên cất giữ hay quên đi.
*
“… thằng Hạo về báo tin: “Má ơi! Con được lên High School rồi!” Chị Hương ngưng tay đang rửa chén, cột lại mớ tóc rối bung. Lời chúc mừng vụng về của chị làm nó mất hứng, bỏ vô phòng chơi game. Chị rửa tiếp cho xong mớ chén bát, còn bao nhiêu là việc. Bên ngoài khung cửa sổ mờ căm của căn apartment cũ kỹ, vẫn thấy được mấy dây mồng tơi của bác Tư bên kia sân cỏ. Mấy trái khổ hoa im lìm cam chịu như người nông dân không có ruộng, nhà vườn không có đất trồng. Rẻo đất bên hông apartment bằng cái lỗ mũi, bác Tư cũng cuốc xới tối ngày. Trồng đủ thứ như mấy mẫu vườn. Coi vậy chứ thiếu cọng hành lá, chạy qua xin bác Tư.
Chị Hương nhớ từng gương mặt, tính nết những người hàng xóm xa xưa, nay dồn hết vô người hàng xóm duy nhất! Nhớ ngày mình bỏ xứ ra đi, qua đây không có bác Tư thì còn buồn tới đâu cho hết. Nhớ chuyện thằng Hạo như nhớ nhà, nó lên được High School là chị Hương xong tâm nguyện vượt biên. Chị cũng xong lớp 9 ở trường xã, thuộc nhóm học sinh giỏi của trường. Nhưng nhà chị không đủ phương tiện cho con đi trường huyện để học trung học. Chị xếp cuốn tập lại như khép lại tương lai. Cuộc đời ngày mai của chị là hôm nay của má chị, nhà không có ghe đi biển thì làm công nhân cho Tổ hợp xuất khẩu hải sản đông lạnh. Dân miền biển mà hết đời chỉ được ăn tới đầu tôm, cái mình xuất khẩu hết rồi. Ước mơ được đi trung học đã khép lại, nhưng cam chịu cứ bùng lên như đuốc gặp gió khi nghe tiếng trống trường. Chị Hương lại giở ra mấy trang tập còn trắng, chong đèn viết đơn xin trợ cấp khó khăn. Chỉ hao dầu đèn, giấy mực. Gởi đường nào rồi cũng vô tay ông bí thư xã không biết chữ. Chị liều mình theo người ta ra biển. Không may, chết trên biển năm mười tám tuổi, bỏ cả gia đình cũng hơn chết từ từ trên bờ biển vì nghèo đói. Nếu qua được bên đó, là đâu, không biết! Nhưng hy vọng cứu được gia đình. Lòng riêng giấu kín, mong hiểu cho nhau… chị lầm lũi trong đêm, ra kè đá như đã hẹn. Nhìn lại xóm biển lờ mờ trong ánh sáng sao tháng Mười.
Đâu ngờ lần đi không chết mà cũng hết quay về. Sóng đời xô dập còn hơn sóng biển. Ngày dẫn thằng Hạo đến mướn căn apatrment này. Gởi nó bên bác Tư để đi làm, nó kêu bác Tư gái là bà ngoại, bác Tư trai là ông nội. Cứ hỏi ba con đâu"... Chị Hương lại nhìn những trái khổ hoa im lình cam chịu bên hông nhà bác Tư. Đã bao nhiêu mùa ra hoa vàng nhạt, người trồng chỉ vàng võ đi thôi… Bác trai đi lặng lẽ sau một lần đột qụy. Nhìn bác gái cầm cây cuốc của bác trai mùa sau, vị đăng đắng của khổ hoa trong cuống họng cứ trào lên ngày cũ. Chị Hương thôi sang xin khổ hoa về ăn cho mát mà cũng đỡ tiền chợ. Có nhớ cũng thêm buồn, chỉ mong con lớn. Chị sẽ đi làm thêm để lo cho nó đầy đủ hơn. Tốt nghiệp trung học ở Mỹ là vẻ vang dòng họ lắm rồi.
Chị Hương đi xin việc nhà hàng để làm thêm mỗi chiều đến tối. Công việc trong lò xi mạ kim loại đã lấy hết sức lực của chị, mùi a-xít hắt hơi tới trong mơ. Việc nhà hàng nhiều khi đi đứng như người mộng du vì đuối sức. Nửa đêm mới về tới căn phòng đơn lẻ, lo nấu ăn cho thằng Hạo ngày mai. Có hôm tới hai, ba giờ sáng. Sáu giờ lại thức để đi làm. Tội nghiệp nó không cha, mẹ cũng vắng nhà quanh năm suốt tháng. Nó học không giỏi như chị mong ước, nỗi buồn càng thấm lậm trong tim. Bạn bè nó có cha có mẹ, nó đưa về lá thơ mời đi họp phụ huynh. Cuối cùng chị cũng chỉ ký tên, nó viết mấy dòng tiếng Mỹ, là chị không đi họp được. Một năm, rồi hai năm… bạn bè thằng Hạo lên lớp 11. Nó đứng chựng ở lớp 10. Chị nghe bác Tư nói lại, mấy đứa nhỏ trong apartment cho hay. Hỏi nó, nó nạt chị. Lòng buồn thuần khiết của chị Hương đã thêm phần lo lắng.
Từ hôm bấm bụng mua cho con chiếc xe, không dám bắt nó hứa mà chỉ khuyên con đi học. Học chậm cũng học, má còn đi làm được sẽ lo hết cho con đi học. Hy vọng nó biết nghe chỉ được trả lời là nửa đêm qua phòng nó bất chợt, cửa sổ mở, con đã trốn đi chơi. Chị đắn đo, không nói. Một dịp nào thích hợp sẽ nói, tốt hơn rầy la. Cho đến hôm đêm về, chị không thấy nó trong nhà. Ngồi trông con đến sáng, đi đếm lại số tiền dành dụm cho nó đi đại học. Nó đã lấy hết từ bao giờ. Chị muốn tự tử, chết đi cho hết đau buồn khi niềm hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan. Nhưng chị bỏ nhà ra đi, cha mẹ chị vẫn mong con về. Dù con thế nào, cũng trở về nhà. Cha mẹ chị không biết chữ, lá thơ viết giùm nhưng đúng là những câu cha mẹ chị thường nói. Chị qua tâm sự với bác Tư. Trời tờ mờ sáng, bác Tư nói hết cho chị nghe về thằng Hạo. Nó có học hành gì đâu, sáng ra chị đi làm, tưởng nó đi học. Nó lái xe đi loanh quanh rồi về ngủ tới chiều. Lại lái xe đi đến chị về làm thì nó về trước chút đỉnh. Bác Tư thấy chị đã khổ nhiều nên không dám nói… Ý tưởng tự tử lại càng thôi thúc chị Hương. Hai người chưa hết chuyện để cách biệt âm dương thì cảnh sát đã tới. Họ lục tung căn apartment của chị Hương. Súng đạn xì ke có hết. Giá chị đừng qua bác Tư, chết sớm một chút thì bớt đau lòng. Nhưng bây giờ, nó sống chết chưa rõ trong bệnh viện. Chị tự tử được sao.
Chị Hậu đi gặp những người giữ tư trang, quần áo của bệnh nhân khi nhập viện. Đúng luật thì khi nào xuất viện họ mới trả lại cho bệnh nhân. Nhưng uy tín của chị Hậu trong bệnh viện đủ để xin nhận cái áo Jessica. Chị thoả nguyện cho chị Hương được ôm ấp người tử tế nhất nước Mỹ, cho đến khi phép lạ hết nhiện màu.
Chuyện của chị Hương gây thương cảm không nhiều bằng lòng tò mò của người khác, từ khi câu chuyện cái áo Jessica lan truyền trong bệnh viện. Ai có dịp đi ngang phòng chị nằm, đều chậm bước để xem mặt chị Hương.
Giờ thì chỉ còn lời thăm hỏi: “Cái cô Jessica, chết rồi hả chị Hậu"”
Phan