Người viết: JANE NGUYỄN
Bài số 675-1217-vb4081204
Tác giả tên thật là Nguyễn Thị Kiều Nhan, sanh năm 1956, đến Mỹ tháng 10 năm 1980, định cư tại San Jose. Sau khi tốt nghiệp Đai Học, vào làm hãng HEWLLET PACKARD ở Roseville, CA, khoảng 5 năm thì chuyển về San Jose tiếp tục làm đến 11 năm. Hiện là Technical Customer Service Engineer được 6 năm. Tổng cộng 17 năm liên tục đi cày trên xứ My.õ Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Tiếng điện thoạị reo. Loan nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm rồi mà sao còn ai goị mình nữa""" Đang chuẩn bị dỗ giấc ngủ, Loan uể oaỉ nhấc điện thoaị lên trả lời, thì nghe bên kia đầu giây tiếng của Phương thật khẩn trương nói :
- Loan ơi! Chắc tao biến quá!
Loan hỏi laị:
- Mày nói gì" Biến đi đâu"
Anh em nhà Phương khi nói chuyện với bạn bè thay vì dùng chữ trốn thì laị dùng chữ biến, cho nên Loan chơi với anh em Phương từ hồi còn ở VN nên không lấy làm lạ về chữ biến này.
Bên kia đầu giây Phương nói :
- Tao biến qua TEXAS vơí thằng bồ vừa mơí quen hôm tao về VN.
Thật ra, chuyện Phương có bồ mấy năm nay Loan cũng chẳng lạ gì. Vì Phương kể cho Loan nghe hết chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện tình tay ba v.v… Loan thấy Phương ngày càng lún sâu vào những chuyện lăng nhăng tình cảm chẳng ra sao cả.
Nhớ laị mươì mấy năm về trước, vợ chồng Phương và Tiến chân ướt, chân ráo đến Mỹ vơí thằng con trai lớn tên Tuấn cùng cái bầu Phương mang theo và sanh ở Mỹ là thằng con trai thứ nhì tên Steve. Loan đã cho Phương mượn một số tiền để học Nail và mua đồ nghề. Vì nghề này vào thời điểm đó đang HOT ghê lắm, vừa nhanh, vừa dễ kiếm tiền, nên đa số ai mới qua Mỹ cũng đều nhảy vào nghề Nail cả.
Tiến chồng Phương thì xin vào làm được ở một hãng Điện Tử nhỏ. Phương sau khi lấy được bằng nail thì đi làm ngay.
Vì Loan thì ở miền Bắc, còn Phương thì ở miền Nam nên hai đứa chỉ liên lạc hay tâm sự cũng đều qua điện thoaị cả. Chỉ có mùa Lễ Lạc thì Loan thường lái xe hoặc bay xuống miền Nam chơi và ghé thăm vợ chồng Phương. Những ngày đầu mơí đến Mỹ vợ chồng thật Hạnh Phúc, nhưng thời gian qua đi thì lòng ngươì bắt đầu thay đổi. Phương có một cái đặc biệt là không thèm chịu học lái xe, đi đâu cũng đều nhờ chồng, hoặc anh em hay bè bạn chở. Mà khi đi làm thì lạị đón TAXI. Cũng may là từ nhà đến chỗ làm chỉ có 5, 10 phút thôi. Ai nghe qua cũng đều ngạc nhiên. Nhưng đó là sự thật 100%.
Đi làm ở tiệm Nail được 2 năm, Phương bắt đầu cặp vơí ông chủ tiệm Nail đã có vợ. Hai ngươì vẫn lén lút đi vơí nhau, trong tiệm Nail ai cũng biết cả nhưng chỉ xầm xì bàn tán sau lưng mà thôi. Phương mỗi ngày cứ đẹp và trẻ ra. Vơí sắc đẹp và tướng tá sẵn có của tạo hóa ban cho, cộng thêm Thẩm Mỹ Viện rôì mỹ phẩm đắt tiền, cho nên có xấu cũng thành đẹp, có già cũng thành trẻ.
Cặp được vơí ông Chủ Nail thì tha hồ mà Phương mua sắm. Những ngày đầu mơí đến Mỹ vừa bước vào Kmart đã thấy ngộp mắt, cứ tưởng mình lên đến Thiên Đường hay Cung Trăng rồi. Nhưng chỉ một thơì gian ngắn thôi Kmart không phaỉ là nơi Phương đặt chân đến, mà nàng chỉ đi đến những Shopping loaị đồ hiệu mắc tiền. Phương thì chịu chơi ghê lắm vì cặp được ông chủ nên tha hồ mà mua sắm đồ đắcttiền. Bóp thì phải là bóp LV (Louis Vuition), kính thì phải là kính Channel, quần áo thì phải là Versace hay Prada v.v…. Trong khi Tiến chồng Phương cứ vô tình hay cố tình không muốn biết. Phương cứ tưởng mình ngày càng đep và trẻ ra nên tha hồ cặp hết kép già đến kép trẻ, thay bồ như thay áo.
Hai đứa con Phương ngày càng lớn mà cứ phải chứng kiến Ba Mẹ môĩ ngày cãi nhau, chẳng ai ngó ngàng đến hai đứa nhỏ. Có một điều may mắn là vợ chồng Phương có hai thằng con trai học rất giỏi. Tuấn có rất nhiều bằng khen, thậm chí có cả bằng khen của T.T Bill Clinton gưỉ đến treo đầy nhà. Loan nhìn hai đứa thấy thật tôị nghiệp. Nhiều lúc Loan cũng cố gắng khuyên Phương và Tiến hãy nghĩ đến hai đứa nhỏ, nó đang rất cần tình thương của hai ngươì. Phương thì cứ than vắn thở dài là Tiến chồng Phương quá ham mê nhậu nhẹt. Tuần nào cũng phaỉ đi uống, không xỉn không về. Về đến nhà thì cứ đem ba cái chuyện xưa tích cũ ra mà nói, nói dai như đỉa, riết rôì Phương đâm ra nhàm chán. Cứ thế mà cãi nhau.
Jane Nguyễn