Tác giả Ông Văn Quyền, cư trú và làm việc tại Westminster, South California. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong ông tiếp tục viết.
+
Con chim sắt thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ hạ cánh, không một chút giận dỗi , dù đã rong ruổi hơn mười ba giờ bay.
Tôi bước ra khỏi phi cơ, thấy mình trong một tòa nhà cao to rộng lớn. Đó là lúc đã hơn mười một giờ sáng, ngày 21 tháng 10 năm 1985. Bước theo đoàn người tị nạn, vai mang túi nhỏ, tay xách một túi I.C.M (Intergovermental Committee for Migration) tôi đến một căn phòng khá lớn. Nơi đây tôi và mọi người được nhân viên sở di trú cho làm thủ tục giấy tờ, cần thiết nhất là giấy (I- 94) để dùng như một chứng minh thư, để xin thi bằng lái xe, đi học, đi làm, v.v . . .
Mọi thủ tục hành chánh đã qua, tôi được hướng dẫn ra khu vực lớn hơn, để chờ đợi. Chúng tôi mỗi người được cấp phát một áo ấm, trước khi ra khỏi phi trường Los Angeles. Một số đông được bà con ruột thịt đến đón về, lần lượt chỉ còn vài ba người lưa thưa vẫn tiếp tục chờ đợi. Sau cùng số người còn lại chỉ có mình tôi, khi trời đã nghiêng bóng. Tôi cũng không biết rồi ai sẽ đến đón mình, người bảo trợ hay một hội từ thiện có tên là U.S.C.C (U.S Catholic Conference).
Đôi tay lạnh nằm trong túi áo, tôi mãi mân mê tấm giấy nhỏ bên trong mà ai đó đã trao cho tôi từ Bataan, Philippine, rồi dặn rằng “-Khi nào đi lạc, hoặc không có ai đón thì đưa giấy nầy cho cảnh sát.” Trên miếng giấy ấy chỉ có tên và địa chỉ người bảo trợ tôi cùng với tên hội U.S.C.C và địa chỉ, có lẽ tại người ta sợ tôi không nói được tiếng Anh, một ngôn ngữ thứ hai mà tôi chỉ mới được học ở Bataan, Philippine chỉ hơn bốn tháng.
Đến khoảng hơn 2 giờ cùng ngày thì có hai người Mỹ phái nữ đến đón tôi. Sau khi đón tôi lên một chiếc xe van lớn, họ cười nói huyên thuyên, xem như không có người tị nạn lẻ loi nầy bên cạnh. Tôi tự hoàn toàn không hiểu họ đưa mình đi đâu.
Trong lúc miên man nghĩ ngợi, xe đến nơi lúc nào tôi cũng chả hay. Theop họ xuống xe, thì ra lại là một phi trường khác. Sau nầy tôi mới được biết đó là phi trường Orange County. Tưởng sẽ phải lên máy bay bay tiếp đi dâu đó nữa, nhưng không, chỉ là ở đây để tiếp tục chờ. Chờ đến hơn 5 giờ chiều, hai người da92n bà Mỹ cũng có vẻ sốt ruột, rồi một người bỗng quay lại nhìn tôi và nói một câu mà tôi hiểu mang máng:
-Thân nhân của anh hẹn 4 giờ đến đón anh tại phi trường nầy, bây giờ đã gần 5 giờ 30 rồi mà vẫn chưa đến. Lát nữa nếu thân nhân anh không tới thì chúng tôi đưa anh về hội U.S.C.C
Tôi chỉ lặng cười. Nào trách được ai, vì người bảo trợ tôi là người thân quen hàng xóm ở Việt Nam chứ nào phảiù ruột thịt gì đâu mà dám trách. Đến hơn 5 giờ 30 một chút thì người bảo trợ tôi đến. Sau khi trao đổi vài lời với nhau, hai bà Mỹ của hội USCC chào tôi rồi lên xe van đi vội vã.
Chị V. người bảo trợ tôi, cùng với chị của chị là chị L, sau khi tay bắt mặt mừng, chị nói
-Chị đến trễ vì bất ngờ phải làm thêm giờ. Không sao về được.
-Chờ chút thôi, có gì đâu chị.
Tôi cố giữ tự nhiên để chuyên trò với chị cho đến khi về tới nhà. Sau khi tắm rửa, chị cho tôi ăn một bửa bún bò Huế do chị nấu. Được món ăn đã tật thèm từ bấy lâu nay, đêm về tôi không thể nào ngủ được, có lẻ vì không quen với giờ giấc nơi nầy.
Trong những ngày đầu chị và chồng chị xin nghỉ việc, để giúp đưa tôi đến nhiều nơi như hội U.S.C.C, sở an sinh xã hội, đi mua vài thứ cần thiết cho cá nhân dùng, v.v..., Đây là những nghĩa ân mà cả đời tôi không quên được, qua những giúp đỡ mà anh chị đã dành cho tôi. Sau đó tôi phải tự lo lấy cho mình như đi xin lớp học, xin tiền trợ cấp, lo xin thi bằng lái xe. Dù cũng gặp nhiều trở ngại về ngôn ngữ nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua.
Nơi tôi ở thuộc về thành phố Huntington Beach, Ca, còn có nhiều khu rừng cây rậm rạp. Mọi sự di chuyển của tôi là xe bus, có khi dưới trời mưa đông lạnh lẻo, với một áo khoác không đủ ấm, tôi phải nhẩy tưng tửng như khỉ mắc phong, hoặc phải tự phạt mình thục dầu, ngay trạm xe bus, hay phải vận động đủ cách cho bớt đi phần nào cái lạnh lẽo dưới trời mưa đông. Có lần ngồi trên xe bus, không để ý trạm xe để xuống nên tôi đã đi lac ngoài đường suốt ngày. Không thể tìm ra đường về, tôi đã phải nhờ đến cảnh sát và được họ chở về tận nhà.
Sau ba tháng học Anh ngữ tại trường Saint Anselm's Immigrant and Refugee community center, tôi đến ghi danh tại Lao's Family Community, để xin theo học khóa tháo ráp điện tử, cho thêm một chút dễ dàng khi đi tìm việc. Vì tôi hiểu biết nhiều về điện tử từ quê nhà, nên vào lớp thay vì để học, thì tôi lại được thầy cô nhờ đi dạy cho học viên khác.
Việc học nơi đây cũng làm cho tôi có nhiều suy nghĩ. Ngày xưa nơi quê nhà khi vào lớp học, tất cả sự tôn kính của trò với thầy cô, giống như sự tôn kính của con với cha mẹ, nhưng nơi đây tôi thấy học trò có vẻ như không tôn kính thầy cô lắm.
Quê hương là một mẹ hiền
Là dòng sửa ngọt luân truyền trong tim
Quê hương là một mái hiên
Người đi kẻ ở không phiền trách ai
Quê hương có một không hai
Từ trong tiềm thức chẳng thay đổi dời
Quê hương có một tình người
Hòa chung nhịp sống đất trời trở trăn
Quê hương có gốc cội căn
Mà tiền nhân đã ngàn năm đắp bồi
Quê hương (tôi) là một giống nòi
Tổ tiên Âu - Lạc muôn đời hùng anh
Ông Văn Quyền
Westminster, Ca