Hôm nay,  

Chỉ Nói Chơi Cho Vui Mà Thôi

01/11/201800:00:00(Xem: 14792)
Tác giả: Bồ Tùng Ma

Bài số 5535-20-31342-vb5110188

 
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản. Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O., dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, đã nhận giải bán kết 2001. Tuy từ 10 năm qua đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, tác giả vẫn tiếp tục góp bài mới.

 
***
 

Gia đình anh gồm hai vợ chồng và cô con gái 7 tuổi vượt biên qua Mỹ cuối năm 1990. Vì anh là viên chức cao ấp của chế độ cũ và có liên hệ khá mật thiết với Hoa Kỳ nên gia đình anh được nhanh chóng định cư tại Mỹ. Đối với cuộc sống cơ cực của họ tại Việt Nam lúc đó, thật là một bước lên Tiên khi được trợ cấp tiền mặt, phiếu thực phẩm, thẻ khám bệnh. Nếu không có anh, chị khó có cuộc sống này. Vài tuần sau vợ anh đã có việc làm trong một thẩm mỹ viện; còn anh làm trong một văn phòng luật chuyên về bảo lãnh tại ngoại (bail bond). Công việc rất thích hợp với anh. Trước năm 1975 anh là một công tố viên (nay gọi là kiểm sát viên nhân dân). Công tố viên được cơ quan tư pháp trao trách nhiệm điều tra, truy tố và buộc tội kẻ phạm pháp trong các vụ án hình sự. Các công tố viên thường là luật sư có bằng đại học luật, và được tòa án hoặc cơ quan có thẩm quyền công nhận là chuyên gia pháp lý.

Cuộc sống của họ êm đềm phẳng lặng như vậy cho đến khoảng 2 năm sau, khi anh cảm thấy như chị có thái độ xem thường mình, có lẽ vì anh làm việc bán thời gian, không kiếm ra tiền hơn chị. Anh nghĩ một người vợ xem thường chồng là nguyên nhân của những cái không hay. Và anh không bỏ qua một dịp thuận tiện nào để có thể biết được nguyên nhân đó.

Một hôm đi làm về sớm hơn thường lệ, anh nghe tiếng chị nói chuyện bằng điện thoại với ai đó, giọng êm ái, khác hẵn giọng nói của chị khi gọi cho người khác, nhất là khi gọi cho anh. Anh mở hé cửa nhìn vào, thấy một tay chị cầm ống nghe, một tay đưa lên đưa xuống như phân bua, còn đầu khi thì ngoẹo qua trái khi ngoẹo qua phải. Anh định hỏi chị gọi cho ai nhưng thấy như vậy không được lịch sự nên thôi. Anh rời khỏi cửa vừa lúc chị nhìn ra, vẻ mặt lúng túng:

- Anh làm về đó à?

Anh gật đầu:

- Dĩ nhiên là đi làm về.

Suốt bữa ăn, chị nói toàn chuyện đâu đâu, không liên quan gì đến cái điện thoại.

Hôm sau đi làm về, anh bước vào nhà, thấy chị đang ở trong phòng và lại gọi điện thoại. Anh vội vàng lui ra phòng khách, nhấc cái điện thoại cùng một đường dây lên. Anh nghe một giọng đàn ông:

- Sao lại gọi số phone này, không gọi số kia?

Tiếng chị trả lời lí nhí. Sau đó có tiếng thì thầm nghe không rõ. Anh bỏ điện thoại xuống và bước đến bàn ăn. Chị cũng ra ngồi vào bàn ăn. Cả hai đều không nói không rằng. Anh nghĩ dầu sao thì đâu có gì rõ ràng. Mà có rõ ràng thì làm gì bây giờ. Chị vẫn không hề đi đâu nửa bước, trừ khi đi với anh.

Một hôm chị nói với anh:

- Chủ Nhật này tham dự Hội đồng hương VL không?

- Đi thì đi.

Sáng Chủ Nhật anh lái chiếc xe Nissan Maxima cũ rích đưa chị và cô con gái từ Rosemead xuống Garden Grove để tham dự Hội đồng hương VL.  Anh vừa lái xe vừa nhìn chị ngồi kế bên. Trông chị hôm nay đẹp hơn mọi lần rất nhiều. Chị diện một bộ đầm (dress) đẹp nhất kể từ ngày qua Mỹ. Đó là một bộ đầm màu trắng sọc đỏ hồng. Người chị tầm thước nhưng hôm nay trông chị cao hơn thường ngày, chẳng khác gì một người mẫu.

Đến nơi cả gia đình được sắp xếp ngồi vào một chỗ gần sân khấu. Chừng nửa giờ sau buổi hội  mới khai mạc. Anh xướng ngôn viên (MC) bước ra trịnh trọng chào khan giả. Đó là một người đàn ông trẻ hơn anh vài tuổi. Anh ta không đẹp không xấu, không ốm không mập, một loại người không có gì đặc biệt mà giới điện ảnh (?) gọi là loại người ‘’chìm trong đám đông”. Anh ta ăn nói có duyên, giọng êm ái, liến thoắng, dạn dĩ, hay pha trò có lúc ‘’rất Tây’’, làm nhiều người nhăn mặt.

- Kính thưa quý vị đồng hương. Xin trân trọng giới thiệu Ban Tổ chức. Tận cùng bên phải sân khấu là Ông Trần Bân, kế tiếp là cô Nguyễn Thị Mộng Lan, tiếp theo là cụ Lâm Thành, người đứng gần tôi là Bà TrầnThị Diệu Cầm, người cao nhiên nhất trong Ban Tổ chức, là mẹ tôi, nhưng khi tôi đi với bà, có người nhầm, tưởng bà là bạn gái tôi.

Anh nhìn chị cười, không lộ vẻ khen chê câu pha trò của anh MC. Chị không nhìn anh, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.

Anh không nhớ rõ sau đó tại sao anh biết anh MC chính là người đã liên lạc với chị bằng điện thoại. Hình như anh MC xuống chỗ gia đình anh ngồi nói vài lời tạm biệt. Anh đã nhận ra giọng nói đó.

Anh đưa chị và con về nhà. Suốt lộ trình hơn nửa giờ, không ai nói chuyện với ai cả. Khi bước vào nhà anh hỏi chị:

- Em quen anh MC hả?

Chị nói:

- Ông Thăng, giáo sư dạy em trước đây.

Sau đó thỉnh thoảng anh vẫn chở chị xuống gặp Thăng. Cả ba đi đến chỗ này chỗ nọ. Tất cả xem nhau như bạn bè quen thân. Nghe nói Thăng từng vượt biên qua Mỹ, đã chịu và chứng kiến biết bao nhiêu nỗi đắng cay, đau lòng của thuyền nhân, nên lập một hội thiện nguyện để giúp đở họ. Anh nghe nói vậy nhưng khi tiếp xúc nhiều lần với Thăng, anh thấy một cái gì đó nơi Thăng không hợp với công việc từ thiện của anh ta. Nhận xét của anh sau này đã được xác nhận bởi một số người quen với Thăng và những người muốn tìm hiểu về Thăng. Nhiều lần anh định nói với chị về Thăng, nhưng anh không nói. Anh biết chị rất dị ứng với ai nói về những cái không hay của người khác, nhất là những người chị từng ái mộ.

Một hôm anh về nhà, lại thấy chị đang gọi điện thoại. Anh không nói không rằng, đến nhấc ống nghe điện thoai ở phòng khách lên đặt vào tai. Anh đã nghe vợ anh và Thăng nói những lời không phải như thầy trò nói chuyện với nhau. Anh xồng xộc vào phòng to tiếng với chị. Lúc đầu chị chống chế, nhưng cuối cùng nói:

- Chỉ nói chơi cho vui mà thôi, chớ tui thề độc là… không…có gì cả.

Có thể ‘’không có gì cả’’ nhưng cũng có thể là ‘’đã có gì’’. Dù thế nào anh thấy nên im lặng. Nói để làm gì bây giờ. Nói ra, nói cho rõ, chắc chắn chị sẽ bù lu bù loa kể những cuộc ăn chơi mà khó có người đàn ông nào tránh khỏi: ‘’Ông cũng đâu có vừa. Ông quen hết con này đến con khác. Đi vượt biên mà cũng có con đĩ đưa lên thuyền.’’  Vợ anh nói như vậy có nghĩa là ‘’Ông ăn chả, bà ăn nem’’. Anh sẽ đánh chị. Chị có thể gọi cảnh sát. Bạn bè và bà con sẽ biết. Đứa con gái sẽ biết, một điều anh rất sợ. Xưa nay con bé rất tôn trọng mẹ nó. Nếu nó không tôn trọng có thể xảy ra những cái không hay cho nó. Thôi, cứ cho là “không có gì cả’’.

Nếu không xảy ra ‘’vết thương’’ trên, chị là người vợ gần như hoàn hảo: Siêng năng, cẩn thận chăm sóc con cái, đối xử hòa nhã với bạn bè, thân thiện và kính trọng bà con bên chồng. Nhưng anh nghĩ cái chính của tình yêu là lòng chung thủy, chớ không phải những thứ đó. Anh ngạc nhiên không hiểu sao một người như vợ anh lại dính dáng đến một người như Thăng, một người mà mới tiếp xúc anh đã cảm thấy không đáng để anh ganh ghét. Anh nghĩ có lẽ vợ mình đã bị mê hoặc bởi Thăng với những lời lẽ ngọt nào, những khoe khoang khéo léo mà chị khó nhận ra được. Hình ảnh một ông thầy trẻ với những xảo ngôn, khéo ăn khéo nói đã thành ấn tượng sâu sắc trong tâm trí chị. Nếu chị chung sống với anh ta chưa chắc đã kéo dài được vài tháng để nghe được những lời như rót mật vào tai. Thước đo chính xác nhất của tình yêu là thời gian mà!

Vài năm trôi qua, anh vẫn nhớ chuyện ‘’không có gì cả’’ và cố quên đi. ‘’Không có hay có’’ anh vẫn không làm gì khác hơn là thỉnh thoảng bực mình, có những thái độ trái ý chị như ăn nói cộc cằn, không sửa soạn nhà cửa cho ngăn nắp.Ngay cả vệ sinh thân thể, anh cũng lơ là. Chị càng ngày càng xa lánh anh. Rất hiếm khi hai người ‘’ăn nằm’’ với nhau. Một hôm anh không nhớ vì chuyện gì chị đã lớn tiếng:

- Còn ở đây là may lắm rồi đó!

Anh nghĩ có lẽ chị đã bị ai đó rủ rê, xúi chị ly dị hay bỏ nhà ra đi. Kẻ xúi dục không ai khác hơn là Thăng. Có lần vợ Thăng đã đã gọi cho chị mà anh nghe đươc. Anh không nhớ hai người đã nói gì, chỉ nhớ có mỗi một câu:

- Ở đây, chớ không phải ở Việt Nam đâu nghe em!

Có lẽ chị đã gọi cho Thăng và vợ anh ta nghe được.

Mấy năm sau đó, anh phải ‘’ép’’ chị lắm mới có đứa con thứ hai. Nay nó là một thanh niên đẹp trai, khỏe mạnh và tốt tánh. Bây giờ thỉnh thoảng nhìn nó, anh nghĩ nếu nó biết mẹ nó chẳng đặng đừng mới sinh ra nó thì sao nhỉ!

Mấy mươi năm dài dằng dặc ‘’chuyện buồn’’ đã chôn kín ở đâu đó trong lòng anh, thỉnh thoảng lại hiện ra, làm anh khó có được cách đối xử thân thương với chị như xưa; và có lẽ vì lý do đó, chị đối xử với anh cũng chẳng khác gì. Hai người chung sống với nhau, thân mật lắm cũng như một cặp vợ chồng già.

Cách đây mấy năm anh xuống Garden Grove dự một buổi họp. Khi về anh có hẹn với người bạn học tại một tiệm cà-phê. Anh đến gọi cà-phê, rồi ngồi đợi ở một góc khuất ít người. Chừng 5 phút sau một người đàn ông từ ngoài vào, tiến về phía anh:

- Anh Hùng nhờ tôi đến xin lỗi thế cho anh ấy. Anh ấy không đến được.

- Ủa, sao ảnh không gọi cho tôi, mà lại nhờ anh?

Người đàn ông cười:

- Thật ra tôi cũng muốn gặp anh. Chúng ta quen nhau mà.

- Tui cũng thấy anh quen quen.

- Tôi làm tại Tòa án... Tôi chỉ là Tham sự Công nhật thôi. Tôi là Bình, Nguyễn Bình.

- À, tôi nhớ ra rồi. Anh chỉ làm tại tòa chừng nửa năm, rồi nhập ngũ và…nghe nói anh đã…chết.

Bình cười:

- Thời đó sống chết là chuyện không lạ. Dĩ nhiên tôi chưa chết mới gặp anh hôm nay.

Cả hai cùng cười. Anh nhìn kỹ Bình, từ từ nhận ra được đây là anh chàng Bình có biệt hiệu ‘’Z -28’’ vì trong tay anh ta lúc nào cũng có quyển truyện gián điệp Z-28. Bình rất siêng năng, tốt tánh, có lòng vị tha.  

- Nghe nói chị là học trò của ông Thăng phải không?- Bình đột nhiên hỏi anh.

- Thăng nào?

- Thăng Giám đốc…

- Có chuyện chi không?

- Nói thật với anh, chúng tôi đang tìm hiểu về Thăng và nhờ anh giúp. Anh chị ở Rosemead, chung cư… , phải không? Thăng thường liên lạc điện thoại với một người trong chung cư đó, cái chung cư chỉ có hai gia đình Việt Nam. Tôi được biết có 4 cuộc điện đàm.

- Xin lỗi, anh làm gì mà biết được như vậy, anh là cảnh sát hay trinh thám tư?

Bình không trả lời thẳng vào câu hỏi mà nói:

- Chuyện này có liên quan đến đời tư của anh chị và công việc của tôi, xin giữ kín. Anh an tâm! Đây là việc hợp pháp.

Bình im lặng một lát rồi tiếp:

- Chuyện như thế này. À…Tôi nghe câu được câu mất, nên chỉ kể lại những đoạn và chữ nào rõ nhất. Anh nghe kỹ rồi kể lại cho chị, hỏi chị có…nhận ra ai không. Anh nghe nhé! Người đàn ông nói: ‘’Anh vừa thăm một căn cứ Hải quân lớn…’’. Tiếng một người đàn bà: ‘’Bế Bi ơi, em..’’, ‘’Chủ Nhật này em chỉ gặp anh nửa giờ thôi…’’, ‘’Đồ lưu manh!...’’, ‘’Em sống cay đắng suốt mấy chục năm nay…’’

Phần nhiều những cuộc điện đàm đó thường vào khoảng 8 giờ 30 tối. Cuộc điện đàm mới nhất vào khoảng 10 g 30 sáng Thứ Ba.

- Tôi hiểu rồi. Cứ nói thẳng cho khỏi mất thì giờ. Anh muốn hỏi người đàn bà đó có phải là vợ tôi không hả? Thật khó xác nhận khi không nghe tiếng nói, mà chỉ nghe kể lại. ‘’Bế Bi ơi’’ hả? Chắc bà ấy đang tập diễn với ai đó để lên sân khấu-Anh phá ra cười. Gì mà ‘’Sống cay đắng mấy chục năm nay?’’ Chắc bà ấy nói ‘’lộn ngược’’, hay bị ai ‘’ép cung’’ Còn chuyện chửi rủa thì chắc chắn không bao giờ bà ấy chửi như vậy. Có thể đó là vợ Thăng.

- Không phải, Thăng đã ly dị vợ từ lâu.

Anh đang suy nghĩ thì nghe Bình nói tiếp:

- Còn nữa. Một người trong vòng 17 năm mà thuê hay share chỗ ở đến 15 lần; trong vòng 11 năm có đến 9 hồ sơ criminal trong Orange County Superior Court (Tối Cao Pháp Viện Quận Cam), thì có phải là người tốt không? Người đó là Thăng.

- Criminal là tội phạm hình sự, trong đó có cả tội lái xe say rượu, gây tai nạn bỏ chạy, không đóng tiền phạt vi phạm giao thông, và có những tội khác nghiêm trọng hơn như giết người…

- Anh chàng Thăng này không chỉ phạm tội nhẹ đâu.

- Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến gia đình tôi?

- Dạ, nếu vậy tôi xin lỗi đã làm phiền anh chị.

Bình nói xong, chào anh và ra về.

Tuy anh đã nói với Bình như trên, nhưng khi về nhà vẫn hỏi chị về việc gọi điện thoại. Chị trả lời:

- Đúng là em có gọi… Nhưng mà em từng nói với anh rồi, chỉ nói chơi cho vui mà thôi, chớ không…có gì cả.

Anh cảm thấy mình dửng dưng với chuyện này. Gọi điện thoại với người khác, chị cũng “cà kê dê ngỗng’’. Vậy cũng đâu có gì lạ. Nhưng rồi anh lại nghĩ có lẽ trong khi gọi, Thăng đã có ý xấu, ởm ờ khơi mào cho những câu nói “không lành mạnh’’. Vợ anh đã cao hứng đáp ứng. Chị tưởng không có ai nghe, việc gì không nói cho… sướng miệng.

Sáng hôm sau anh định gọi Bình, thì Bình đã gọi trước:

- Xin lỗi anh một lần nữa nghe! Người đàn bà đó không phải là chị.

- Cám ơn Bình đã… tử tế không nói thật. Chính bà ấy đã gọi. Vợ tôi thường “nói mê nói sảng’’ như vậy lắm, nói chơi cho vui thôi, chớ… không có gì cả. Các bà nói chuyện có khi cười rú lên, có khi khóc như đưa đám, là chuyện thường.

Hôm sau để Bình tin thêm việc ‘’Nói vậy chớ …không có gì cả’’, anh mời Thăng dự đêm Họp mặt đồng hương VL. Thăng vui vẻ nhận lời.

Anh cũng báo tin cho Bình biết. Bình cũng nói sẽ đến đó nhưng không gặp anh.

Đêm đó trong phòng tiệc anh đi chỗ này chỗ nọ để chào những người quen biết thì gặp Thăng. Sau cái bắt tay, cả hai đến bàn tiệc.

Vợ anh và Thăng nói chuyện với nhau như người xa, cứ như bị cạy miệng ra mới có tiếng thốt lên. Sau bữa tiệc, chị cười nói với anh:

- Ông Thăng thay đổi quá nhiều. Tóc thì giả, răng thì không còn. Em nhận chẳng ra.

- Ủa, đã lâu em không gặp Thăng sao? Anh hỏi.

- Chỉ nói chơi cho vui mà thôi, chớ gặp hồi nào, không có gì cả.

Anh nhìn chị không biết nên nói thế nào. Anh tự hỏi bây giờ các bà các cô cũng có cách giải trí như vậy sao?

Bồ Tùng Ma

Ý kiến bạn đọc
02/11/201820:01:36
Khách
Anh Phước ơi, nếu tôi chỉ nghĩ giết anh để cướp tài sản và vợ anh thì không có tội với anh và với vợ tôi hả? Cũng xin anh suy nghĩ kỹ trước khi viết.
02/11/201816:35:37
Khách
Xin lỗi, vui lòng đọc kỹ bài viết rồi mới nên có ý kiến. Ông chồng đâu có đem bà nào qua Mỹ ngoài vợ. Ông ta chỉ nghĩ trong đầu thôi, nếu trách vợ về việc ‘dính dáng’ với ông Thăng thì bà vợ có thể nói “Đi vượt biên mà cũng có con đĩ đi đưa lên thuyền’
02/11/201813:09:53
Khách
Trích: “Khi ông chồng qua Mỹ, ông chồng đã chung thủy, chỉ biết có vợ”.
Tôi không tin một người có vợ con mà đi vượt biên còn muốn ẵm theo một em rồi qua Mỹ bỗng nhiên trở nên chung thuỷ, chỉ biết có vợ.
Chả lẽ sau khi ăn Hamburger bỗng nhiên trở thành thánh thiện? Hay là vì khi ở VN dùng quá nhiều nước mắm nên khoái có hai bà?
Cái mấu chốt ở đây, như tôi đã viết ngày hôm qua đó là ông chồng vô tư cách, bồ bịch đủ thứ nên giờ “há miệng mắc quai” không dám nói gì.
Nếu người cha hút thuốc thì làm sao cấm được con mình hút thuốc.
Một sự bất tín, vạn sự bất tin.
Ngày xưa ở VN ông cà chớn với tôi thì giờ đây tôi cà chớn lại để cho ông biết cà chớn là gì?
02/11/201803:35:07
Khách
Khi ông chồng qua Mỹ, ông chồng đã chung thủy, chỉ biết có vợ, nhưng bà vợ lại vì sự thất thế của chồng, nay đã xuống dốc, để không chung thủy, hăm dọa: ''Còn ở đây là may lắm rồi'', lại còn liên lạc với chồng người ta (một thằng đàn ông không ra gì), để vợ anh ta nói: ''Ở Mỹ, chớ không phải ở VN đâu em''. Sau đó còn liên lạc dài dài. Sao trước đây ăn trên ngồi trước, cũng do dựa vào chồng, không dám làm như thế đi. Vậy AI LÀ NGƯỜI KHÔNG CHUNG THỦY? CHUYỆN NHƯ THẾ MÀ GỌI ''KHÔNG ĐÂU VÀO ĐÂU''. Chuyện ''ĐÂU VÀO ĐÂU'', theo độc giả gì đó (quên tên), thì ÔNG CHỒNG PHẢI ''TRONG NHƯ PHA LÊ'', MỚI TRÁCH VỢ ĐƯỢC...
01/11/201822:56:51
Khách
Đàn ông ở trên trái đất mà "hiền" như Tố Nguyẽn muốn thì thành đàn bà mất
01/11/201821:51:54
Khách
Tố thấy truyện có thông điệp rõ ràng:"ngưu tầm ngưu,mã tầm mã",khi qua đến xứ tự do thì ngưu bị chặt sừng (vì làm ít tiền) và mã thì được dịp "phát tác".
Chỉ tội cho hai đứa con,mong chúng sẽ có đời sống đàng hoàng,không có máu lăng nhăng của cha mẹ.
01/11/201821:15:37
Khách
Tôi đồng ý với Như Ý. Những chuyện như thế này KHÔNG THỂ NÓI CHƠI ĐƯỢC. Người Pháp có câu: ''Ne lute te pas avec l'amour'' (Đừng đùa với tình yêu). Bà vợ nàythuôc loại bất thường, quái.
01/11/201821:03:24
Khách
Trích: "Nhưng anh nghĩ cái chính của tình yêu là lòng chung thủy, chớ không phải những thứ đó" .
Trích: "‘’Ông cũng đâu có vừa. Ông quen hết con này đến con khác. Đi vượt biên mà cũng có con đĩ đưa lên thuyền.’
Biết tình yêu cần có lòng chung thủy, vậy mà đi vượt biên mang cả "con đĩ" đi theo"?
Chung Thủy là 2 chữ đóng dấu lên trán đàn bà thôi hả?

Ông nào ngày xưa ỷ mình là tướng tá hoặc làm ra tiền rồi tha hồ đú đởn gái gú, khi qua Mỹ bị vợ bỏ lấy chồng khác thì cũng rất đáng đời không có gì đáng tội nghiệp hết.

Tóm lại là chuyện viết lảm nhảm không đầu không đuôi chả biết tác giả có ý muốn nói về cái gì.
01/11/201820:59:31
Khách
Ngay cả bây giờ ''Nói chơi cho vui'' thì trong tương lai có thể ''Nói thiệt''. Cứ tiêp tục ''Nói chơi'' như vậy thì khó tránh khỏi ''làm thiệt''. Tôi cho bà vợ này thuộc loại không ra gì. Bà ta làm ra được chút tiền hơn chồng đã lên mặt, xem thường chồng, quên mất cái ơn to lớn là đã được chồng đem mình qua đây. Biết đâu bà ta nghĩ ''ông không đem tôi qua thì có người khác đem qua''. Việc được chồng đem qua là hiện thực, thấy trước mắt, còn người khác đem qua chỉ là ''nếu''. Ở đời có biết bao nhiêu là ''Nếu''. Về ông chồng, vì thương con gái, con trai mà nhịn nhục, nhu nhược.
01/11/201816:36:58
Khách
Có lẽ còn kém tài nên không nắm rõ được thông điệp của tác giả. Theo thiển ý, nói chơi hoài riết thành nói thiệt hồi nào không hay!

Vợ chồng đến với nhau tôi nghĩ vì duyên phận mà khi hết còn thương nhau thì nên chấm dứt. Đừng tại bị mà làm khổ cho mình và con cái. Tôi thích người có đạo vì trước khi lấy nhau hai người phải học qua một môn học về hôn nhân cả mấy tháng. Nơi đó họ nêu rõ nhiều điều bất trắc sau khi ở chung vì mỗi cuộc hôn nhân nào không thể tránh khỏi gặp khó khăn sau khi về ở chung với nhau. Những lúc đó, lời cầu nguyện thường xuyên la\ sợ giây thiêng liêng kéo hai người trở lại. ❤️
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,313,540
Con đường dài nhất của người lính không phải là con đường ra mặt trận, mà chính là con đường trở về nhà. Đúng vậy, con đường trở về mang nhiều cay đắng, xót xa của vết thương lòng, của những cái nhìn không thiện cảm của người chung quanh mình, và nhất là những cơn ác mộng mỗi đêm, cho dù người lính đã giã từ vũ khí mong sống lại đời sống của những ngày yên bình trước đây.
Khanh con gái bà chị họ của tôi, sinh năm Nhâm Tý xuân này tròn 48 tuổi, ông bà mình bảo, Nam Nhâm, Nữ Quý bảnh nhất thiên hạ. Mẹ nó tuổi Quý Tỵ, khổ như trâu, một đời vất vả gánh vác chồng con, con bé tuổi Nhâm mạnh mẽ như con trai nhờ ông ngoại hun đúc từ tấm bé.
Nhìn hai cây sồi cổ thụ ngoài ngõ cũng đủ biết căn nhà đã trả hết nợ từ lâu. Hai cái xe Cadillac của người già không lên tiếng nhưng nói biết bao điều về nước Mỹ. Khi còn trẻ thì người ta không có tiền để mua những cái xe đắt tiền như Cadillac, Lincoln. Những cô cậu thanh niên mắt sáng, chân vững tay nhanh, chỉ đứng nhìn theo những chiếc xe bóng loáng, mạnh mẽ…
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN.