Hôm nay,  

Phép Màu Có Thật: Chuyện Ba Tôi

20/06/201600:00:00(Xem: 14919)

Tác giả: Cánh Chuồn Chuồn
Bài số 3848-17-30348-vb2062016

Tác giả là một cựu sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, đã nhận giải tác phẩm xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2006 với truyện kể về hai chàng sĩ quan Mỹ gốc Việt thuyền nhân: "Thế và Tôi," một trong những truyện "độc" nhất của 12 năm giải thưởng Việt Báo. Sau đây là bài viết mới của ông.

Mừng ngày Từ Phụ 2016 và sinh nhật thứ 75 của ba tôi - ông Gary Shaw.

* * *

Trong một tiệm bán đồ khô ở Little Saigon, cô bán hàng thấy tôi "o bế", chăm sóc một cặp vợ chồng già người Mỹ khá kỹ lưỡng; chắc cô ta có ít nhiều xí xọn và thắc mắc nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn chờ chúng tôi rời tiệm rồi mới hỏi nhỏ.

- Ông bà già vợ của anh hả?

- Không! Ổng bả là ba má của tui đó. Tôi mỉm cười đáp.

...

Tháng chín hai năm trước, ba má tôi lái xe ngao du ba phần tư nước Mỹ - từ tiểu bang Michigan, lái vòng lên mấy tiểu bang phía bắc miền Trung Tây (Midwest), ghé qua California thăm chúng tôi rồi lái vòng xuống mấy tiểu bang miền nam trước khi về lại nhà ở Michigan.

Ba má tôi ghé thăm chúng tôi được ba ngày. Trong ba ngày đó chúng tôi chở ông bà đi coi những danh lam, thắng cảnh của thành phố Los Angeles và những thành phố nhỏ chung quanh, đi bát bộ bờ biển Manhattan và Redondo, và đi phố Việt Nam – Little Saigon. Ông bà thích đồ ăn Việt Nam nên tới bữa chúng tôi dẫn ông bà đi ăn những nhà hàng, quán ăn Việt Nam ở gần nhà hay ở Little Saigon.

Lần này gặp ba tôi, tôi để ý (thắc mắc thì có, xí xọn thì không) và thấy có một điều lạ. Mỗi khi ăn uống, bát bộ, ngắm cảnh, tôi thường hỏi ba tôi.

- Ba thấy thế nào?

- Ba đang tận hưởng những thời khắc hiện tại.

Ba tôi làm tôi ngạc nhiên không ít khi ông trả lời như vậy.

Hết sảy giò cháo quảy! Ba tôi là một người Mỹ trắng mà nói những lời như một thiền sư nói!

Xin phép cho tôi lui thời gian lại một chút để câu chuyện được rõ hơn.

Tôi có phần may mắn hơn những người khác là tôi có cha mẹ cùng ba má. Cha mẹ tôi người Việt Nam và ba má tôi người Mỹ.

Năm 1981, khi tôi một mình vượt biên khỏi Việt Nam và ở trại tị nạn Nam Dương thì ba má tôi nhờ nhà thờ Lutheran (Tin Lành) của thành phố bảo lãnh tôi ra khỏi trại tị nạn và nhận tôi làm con nuôi vì khi đó tôi vẫn còn vị thành niên.

Ba má tôi có hai đứa con trai; tôi ngang nhiên có hai thằng em Mỹ mà nhờ vậy tôi dể hội nhập, hòa đồng với sinh hoạt & cuộc sống gia đình và xã hội Mỹ.

Tôi may mắn được nuôi nấng và trưởng thành trong môi trường của một gia đình trí thức, đạo giáo trong hơn ba năm - từ lúc qua Mỹ cho đến lúc vào đại học.

Không biết là do văn hóa Mỹ hay là lối giáo dục của gia đình, Ba má tôi đóng vai trò cố vấn, người hướng dẫn & khuyến khích, người tạo điều kiện & môi trường cho tôi học tập và phát triển về mọi mặt của cuộc sống - từ cách phát âm tiếng Anh, chọn lớp học, tham gia thể thao ở trường, đi làm, đóng thuế, du lịch, chọn trường đại học, làm từ thiện, v.v...

Mặc dù còn nhỏ tuổi và ngu khờ, nhưng tôi hoàn toàn làm chủ những quyết định và hành động của tôi, và dĩ nhiên là tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm với những quyết định và hành động đó.

Sau này tôi nhận ra đây là văn hóa của lối sống tự lập của đại đa số gia đình Mỹ. Nghe và nhìn thì thấy khô khan, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được tình yêu thương, bảo bọc, đầm ấm của một gia đình.

Như đã nêu trên và tôi xin khoe "một tí" về gia đình tri thức - ba má tôi đều có bằng Cao Học. Hiện nay hai ông bà đã về hưu và nghĩ dưỡng lão. Sau năm 2000, ba má tôi có phần rãnh rỗi nên gia nhập mấy hội đoàn y khoa, mấy nhà thờ đi ra nước ngoài làm từ thiện.

Thằng em trai kế tôi, một vợ, bốn con cũng có bằng Cao Học và hiện đang làm trưởng khoa Nghệ Thuật cho một trường Đại Học ở tiểu bang Michigan. Còn thằng em út thì một vợ, hai con, hiện là Tiến Sỹ Giảng Sư Y Khoa cho một trường Đại Học ở tiểu bang South Carolina.

Về đạo giáo, gia đình Mỹ của tôi theo đạo Tin Lành. Má và hai em tôi đi nhà thờ đều đặn - hai lần mỗi tuần. Tuy sống trong một gia đình đạo giáo hơn ba năm, nhưng không khi nào tôi cảm thấy bị áp lực phải vào Đạo hay đi nhà thờ. Tôi "chọn" đi nhà thờ với gia đình vào hai dịp mỗi năm - lễ Phục Sinh và Giáng Sinh.

Khoe gia đình thì hãnh diện nhưng nhìn lại bản thân thì thật xấu hổ vì tôi là người bết nhứt trong gia đình, nhưng tôi biết ba má vẫn yêu thương tôi và hai em vẫn kính trọng tôi.

Năm 2008, tôi có viết một bài VVNM tên là Một Phép Màu - truyện kể về tình thương và những hành động của má tôi đã làm thay đổi con người, sự suy nghĩ và nhân sinh quan của tôi. Bài viết này xin coi như là Một Phép Màu 2 - truyện nói về ba tôi.

Ai ai trên này cũng có một người cha (ba, bố, thầy, v.v...) và tôi tin chắc rằng phần đông những người cha vô cùng tuyệt vời đối những người con.

Trong bài viết này, tôi không dành phần so sánh, hơn thua với bất cứ một ai; nhưng trong tâm tôi, ba tôi là một người cha tuyệt vời bậc nhứt thế gian.

Ba tôi cao ráo, đẹp lão, da trắng, mắt xanh, tóc, lông mày và râu quai nón bạc phơ, má lúm đồng tiền, cằm chẻ, miệng luôn mỉm cười nhẹ nhàng.

Vài năm nay vì lớn tuổi nên ông có phần phát tướng. Về tính tình thì ba tôi rất trầm tĩnh, điềm đạm, ít nói và khi nói thì nhỏ nhẹ, rỏ ràng và ngắn gọn nhưng thỉnh thoảng có kèm thêm một chút hài hước. Ba tôi có hình tướng một vị tiên phúc hậu.

Tháng sáu năm rồi, hai vợ chồng thằng em út mời tôi qua dự lễ tốt nghiệp Trung Học của thằng con trai đầu lòng. Tôi nhận lời nhưng muốn tạo sự bất ngờ và ngạc nhiên dành cho ba má; tôi yêu cầu gia đình thằng em dấu, không báo cho ba má tôi biết về việc tôi sẽ gặp ông bà ở nhà thằng em.

Từ Virginia, tôi mướn xe lái tới nhà thằng em; nó cho biết là ba má tôi có gọi điện thoại báo là sẽ đến khoảng một tiếng đồng hồ sau. Đang ở trên lầu đi lòng vòng coi mấy cái phòng với thằng em, thì có tiếng chuông cửa.

Thằng cháu vội chạy ra mở cửa, ba má tôi bước vào với hai túi xách trên tay.

- Chào ba má! Tôi nói lớn trong lúc đang bước xuống thang lầu.

Không diễn tả được nét mặt ba má tôi lúc đó - đáng cười và đáng yêu.

Hạnh phúc là đây!

Tôi bước tới ôm chào ba má. Má tôi mắng yêu.

- Con biết là má yếu tim. Thấy con bước xuống thang lầu, má thiếu điều đứng tim. Con đến khi nào?

- Con xin lỗi! Con muốn tạo điều bất ngờ với ba má cho vui. Con mới đến chưa được một tiếng.

Tôi ở nhà vợ chồng em tôi được bốn ngày. Bốn ngày đầm ấm, tràn đầy hạnh phúc sum họp của một gia đình. Bốn ngày đầy những bận rộn và sinh hoạt của một gia đình trung lưu Mỹ - đi nhà thờ, đi dạo trung tâm thành phố, dự lễ tốt nghiệp Trung Học của thằng cháu, ăn tiệc mừng tốt nghiệp, đốt lửa trại sau sân nhà, v.v...

Ngày vui qua nhanh! Ngày thứ tư, tôi đãi cả nhà ăn trưa ở nhà hàng Tàu/Nhật - má tôi rầy tôi là vì sao không để ba tôi trả tiền.

Ngay sau bữa ăn, gia đình thằng em lái xe xuống Orlando, Florida, dẫn thằng cháu mới tốt nghiệp Trung Học đi chơi Disney World.

Trong nhà chỉ còn lại ba má và tôi.

Sau bữa ăn chiều, ba và tôi ngồi uống trà trong khi má tôi xếp chén đĩa vào máy rửa. Ba tôi nói.

- Ba có chuyện muốn nói với con.

- Ba nói, con lắng nghe.

Miệng nói tỉnh vậy nhưng tôi chuẩn bị tinh thần cho tin không được tốt về sức khỏe của ba má tôi - tiếp xúc với người lớn tuổi thì phải vậy thôi.

- Lâu ngày rồi, chúng ta ít gặp nhau. Lâu nay ba muốn nói với con một chuyện nhưng chưa biết lúc nào và chưa có cơ hội. Đây là cơ hội tốt để chúng ta trò chuyện với nhau.

Tôi im lặng, uống nước trà nghe ba tôi nói.

- Khi con ở nhà, con có quan sát và thấy ba ra sao không? Ba tôi hỏi.

- Con thấy là ba ít đi nhà thờ với má và hai em. Tôi trả lời.

- Con đúng! Ba là kẻ vô thần. Ba không có tin và chấp nhận Chúa. Từ nhỏ ba đã sống trong cái môi trường không đạo giáo. Không có cái gì xác định hay chứng minh làm cho ba tin hay cần tôn giáo. Ba đi lễ nhà thờ với má và hai em vì ba muốn có sự sinh hoạt chung của gia đình thôi, chứ ba không có tin vào Chúa!

Ba tôi nói tiếp.

- Ba hãnh diện và tự hào là một người đàn ông tốt, một người chồng, người cha tốt. Con thấy với sức lao động của ba, suốt đời ba đã đem lại cuộc sống trung lưu cho má và chúng con - chúng ta có một cái nhà, một cuộc sống đầy đủ về vật chất. Tuy chúng ta không giàu có, nhưng cũng không thiếu thốn. Chúng con học ra trường và thành tài.

Tôi im lặng, uống trà, nghe ba tôi nói nhưng chưa biết câu chuyện sẽ dẫn đến đâu.

- Nói chung là ba đã thành công trong cuộc sống. Ba phải mãn nguyện và hạnh phúc! Nhưng ba không được vậy! Có một cái gì hay điều gì đó cắn rức, dần vặt ba - tư tưởng và thể xác. Sau khi ba nghỉ hưu thì ba cảm nhận hiện tượng này; lúc đầu thì nó cũng nhẹ thôi, nhưng càng ngày càng nặng. Đầu óc, tư tưởng thì không yên, lúc nào cũng ray rứt về một điều gì đó, rồi thân xác thì như theo đầu óc, sự đau nhức tăng cường độ theo thời gian. Ba đi khám nhiều bác sỹ nhưng họ bó tay. Đi gặp bác sỹ tâm thần thì cũng không xác định được nguồn gốc, nguyên nhân của vấn đề vì ngôn ngữ không có diễn tả được.

- Má con đề nghị ba đi gặp và nói chuyện với mục sư ở nhà thờ. Vị này cũng là bác sỹ tâm lý. Ông này là người cố vấn tâm linh, khuyên ba nên vào đạo, tin Chúa. Không còn cách nào khác, ba đi gặp vị mục sư này nói chuyện và học giáo lý để chuẩn bị vào đạo. Ba tháng, bốn tháng rồi năm tháng, không có gì thay đổi - đầu óc, tư tưởng ba vẫn bị cắn rứt, còn thể xác thì đau nhức.

Lúc này má tôi đã dọn bếp xong, pha ly trà lên ngồi chung bàn, nghe ba tôi kể chuyện.

- Có thể nói là ba "bịnh" nhưng ba vẫn cố gắng hoạt động, sinh hoạt bình thường với cuộc sống hằng ngày. Rồi một hôm, ba đi ra nhà đậu xe cho khuây khỏa đầu óc, nhưng cái "đau đớn" đó đột nhiên ụp đến. Con thấy ba to khỏe như vậy mà ba không chịu nổi phải xụm quì xuống. Ba có khóc và thốt lên "Nếu thật sự có Thượng Đế thì hãy làm một cái phép màu cho tôi thấy! Hãy làm cho sự đau khổ này biến mất đi!" Và chỉ trong sát na, sau khi ba thốt lên điều đó thì ba là một người khác, cái "đau đớn" biến mất - thể xác và đầu óc của ba nhẹ tưng, an bình.

Nghe kể đến đây, mình tôi nổi đầy da gà.

- Việc xảy ra như vậy thì ba phải tin thôi! Phải tin là có phép màu! Phải tin là có Thượng Đế! Khi quì xuống, ba làm một kẻ đau khổ tận cùng về thể xác lẫn đầu óc; nhưng khi đứng lên thì ba hoàn toàn khỏe mạnh không còn một chút đau đớn nào hết. Nhẹ nhỏm như được rủ bỏ gông cùm, xiềng xích. Ba bước ra ngoài sân, thấy trời trong hơn, thấy lá cây xanh hơn, thấy mọi thứ chung quanh rõ ràng hơn; làm như ba có thể thấy được cái sự sống đang ở quanh mình. Ba như đang ở trong một thế giới khác - một thế giới yên tịnh, an bình, không có đau khổ! Sau này cầm cuốn Kinh Thánh lên đọc, ba hiểu nó rỏ ràng và thấy nó có lý.

Khi ba tôi đang trải nghiệm cái phép màu / hiện tượng này thì má tôi ở đâu và cảm nhận ra sao?! Đây là lời của má tôi.

- Má đang ở trong bếp, chuẩn bị nấu cơm chiều. Má thấy ba đi ra nhà xe, và không biết chuyện gì xảy ra với ba. Nhưng lúc đó, má cảm thấy như có một khối khói sương đen, âm u, nhơ nhớp, hung tợn, giận dữ ụp đến tấn công má. Má chỉ có cách là cầu nguyện Chúa và chịu đựng việc này. Vài phút sau thì nó tan đi, không gian trong bếp trở lại bình thường. Đây là lầnthứ ba má trải nghiệm cái hiện tượng này. Lần thứ nhất vào năm 1999, khi về Việt Nam với con và đi vào trong lăng Hồ Chí Minh. Lần thứ nhì vào năm 2010, lúc đi vào một ngôi làng của những người phù thủy ở Haiti khi ba má đi cứu trợ nạn động đất.

Tôi ngồi nghe chuyện của ba má tôi mà liên tưởng tới chuyện Đức Phật thành đạo, cũng có hiện tượng Quỷ Vương giận dữ; nhưng nghĩ theo bên đạo Chúa thì tôi tin rằng linh hồn ba tôi được cứu rổi.

Ba tôi nói tiếp.

-Ba hiện đang sống trong một cảnh giới an bình, yên tịnh. Ba trân trọng những thời khắc hiện tại này. Ba hoàn toàn tin vào Chúa!

Những câu nói trên của ba tôi đã giải quyết thắc mắc và trả lời cho tôi biết vì sao ba tôi nói chuyện như những thiền sư. Có lẽ những người được cứu rỗi, giác ngộ, giải thoát mới có thể nói lên được những lời như vậy.

- Con chúc mừng ba! Tôi mừng cho ba tôi.

- Ba nhớ lại lúc trước má và hai em con có nói là sớm hay muộn ba sẽ được Cứu Rỗi. Ba mừng là nó không quá muộn!

- Chúa đã làm nên điều đó! Má tôi nói thêm.

Người đời có câu "Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ". Tôi xin mạn phép chuyển câu đó lại một chút cho riêng trường hợp đặt biệt này - "Người hiểu cha mẹ, không ai bằng con cái".

Vì sao ba tôi muốn nói riêng với tôi chuyện này?

Vì ba má tôi yêu thương tôi!

Năm 1981, ba má tôi đã bảo lãnh tôi ra khỏi trại tị nạn, đem tôi qua Mỹ và nhận làm con nuôi. Bây giờ, ba má tôi đã được Cứu Rỗi & giải thoát nên ông bà muốn "bảo lãnh" tôi ra khỏi cái thế giới Ta Bà, cái trần gian này.

Bằng lối sống, văn hóa tự lập của xã hội Mỹ, ba má tôi chỉ hướng dẫn & cố vấn, còn sự lựa chọn và quyết định là do nơi tôi. Tôi biết là tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho những hành động, lựa chọn và quyết định của mình.

- Con cám ơn ba má đã hướng dẫn cho con! Con hoàn toàn tin vào Chúa!

Nhưng ba má cho phép con được sống theo sự lựa chọn của con.

Tôi không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng tôi vẫn là người ngu dốt, cứng đầu, vô minh.

- Má nói cho con biết Chúa Jesus là con đường giải thoát duy nhất!

Má tôi vì thương tôi nên nói thêm để cảnh tỉnh tôi.

- Một lần nữa con cám ơn ba má! Hay là như vậy, chúng ta hẹn gặp nhau ở Nước Chúa Trời … nhưng hy vọng là đừng sớm quá nghen!

Câu chuyện chưa chấm dứt ở đây!

Quí vị đọc giả nào thấy đủ "dose" rồi thì có thể ngưng đọc! Ai còn tò mò, ham vui thì mời đọc tiếp.

Sau đó, ba má và tôi vẫn tiếp tục ngồi uống trà, nói chuyện vãn. Nguyên buổi chiều tối, tôi cảm thấy có gì lạ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn cho tới khi đứng lên đi ngũ, tôi mới hỏi nhỏ.

- Chúng ta ngồi nói chuyện từ chiều đến giờ, ba má có thấy hay cảm nhận được gì không?

- Thiên thần đang ở quanh chúng ta. Má tôi nói.

Cánh Chuồn Chuồn

Ý kiến bạn đọc
24/06/201621:20:26
Khách
>Tỷ lệ người được ân sủng là bao nhiêu? Là 0.01 % hay 1 %?
>8 tỷ dân trên trái đất này, 3 ông Chúa ,Phật, Allah (The God Almighty in Arab) đó biết cho ai bỏ ai đây?
Let me try to think positive 0.01 % hay 1 % (because 1% of the world control almost the whole wealth of the world--speaking in material way, but in God love, blessing, and grace I do hope the percentage may be higher)

>Tại sao Chúa để yên cho Hitler tiêu diệt 6 triệu dân Do thái ( con cưng của minh) mà không làm chút phép mầu nào cảnh cáo Đức quốc xã vậy ?
2000 year ago Do thái ( con cưng của minh) were God chosen people, but not in 1939 - 1945 (back to the bible AS LONG AS I AM IN THE WORLD, I am the light of the world.)

>Bao nhiêu triệu người Vn, trong lẫn ngoài nuớc (gồm cả con chiên catholic), cầu cho CSCN ác độc tiêu tùng 40 năm nay mà sao Thuợng đế không
chấp thuận ?
They switch to capitalism, and all of the red bosses' kids study in free world (usa, europe, canada, australia, ...) and they have assets there also.
>Chúa sẽ cứu mình từ rày về sau,cứu khỏi luân hồi sanh tử, hay khỏi cảnh địa ngục ,ngạ quỷ ,súc sanh
>Sao Chúa không cứu tất cả các người khác trên cõi trần này đi mà cứu mình?
> Chỉ vì cái Ngã mình TO hơn thiên hạ?
This world was designed as unfair environment ( địa ngục and ngạ quỷ ,súc sanh are more unfair, you borrowed 100 but you have to pay
back 100 + INTEREST (Biệt nghiệp và Cọng Nghiệp) like the loan sharks)

but the exception, for the god chosen people or the marked souls, or ...
Lord Milarepa killed 27 people of his uncle family to revenge for his uncle's wrongdoing and NOTHING happened to him,
because he had Lord Marpa (the light of the world), after that he wrote The Hundred Thousand Songs of Milarepa. He was consider OUT of
luân hồi sanh tử, hay khỏi cảnh địa ngục ,ngạ quỷ ,súc sanh.

Lord Buddha had a disciple who was a killer before he met Buddha (he murdered 99 people--Ương Quật Ma đương đếm ngón tay được 99 cái:
Thoát khỏi vòng nhân ngã. - Chỉ mang Ương Quật Ma - Ðã thành A La Hán, - Ở trước Ðức Như Lai)

Lord Jesus said to them, "Follow Me, and I will make you become fishers of men."
He called them away from fishing (No killing - 1st commandment); He called them away from being killers of fish and became SAINTS.
24/06/201603:35:18
Khách
6/ Phật dạy: “khoan vội tin những lời Phật nói, chừng nào kiểm chứng là thật mới tin”. Nhưng làm sao kiểm chứng có luân hồi?

Huệ Nhật: Ðây cũng là một điểm mâu thuẫn nổi bật của Ðức Phật. Trong khi Ðức phật giảng về giáo lý nầy thì Ngài cũng nói đến tam thiên đại thiên thế giới, nói đến cõi niết bàn, tây phương cõi cực lạc, nói đến địa ngục a tỳ, luật luân hồi, nói đến thần thông vi diệu ...là hàng ngàn thứ mà không ai kiểm chứng nổi. Thế nhưng ngài không bao giờ biểu đệ tử mình kiểm chứng lời dạy của mình trước khi tin. Có lẽ Ðức Phật giảng giáo lý trên để khuyên đệ tử phải kiểm chứng các niềm tin khác, riêng các niềm tin của Ngài thì không nên kiểm chứng mà cứ tin đại đi là xong. Ngày nay các Phật tử hay nêu cao giáo lý nầy để chứng minh niềm tin của họ là sáng suốt, nhưng họ quên rằng chính cái giáo lý nầyđang chửi vào cách thức mà họ đang tin theo Phật giáo, bất kể kiểm chứng hay không kiểm chứng. Nghĩa là họ không hề biết họ sai trật, mâu thuẫn gì cả. Giống như mấy ông đảng viên cộng sản Việt Nam đã từng dằn mặt tôi rằng: “chế độ cộng sản là chế độ nhân đạo, hòa bình và chính nghĩa nhất, vì thế ai không theo chế độ nầy thì sẽ bị chế độ nầy tiêu diệt!” Khi nói như thế, họ tưởng rằng họ đang ca tụng chủ nghĩa Cộng sản. Cũng giống như nhiều người đàn ông đòi hỏi vợ mới cưới của mình phải còn trinh tiết sau khi chính họ đã phá hoại nhiều cô gái trinh nguyên chưa lấy chồng. Họ không cảm thấy hành động phá hoại nhiều cuộc đời con gái do mình gây ra là điều đáng lên án, nhưng họ lên án bất cứ người con gái nào đến với họ mà đã thất thân với người khác rồi. Nghĩ cho cùng thì Ðức Phật là một người đã từng đi tìm chân lý, dù Ngài cho rằng mình đã giác ngộ (theo ý Ngài), nhưng trên thực tế, đã làm người thì ít khi người ta thấy được điều sai sót của chính mình, trừ phi mình chịu khó lắng nghe người hiểu biết hơn mình.
( trích trong Thích Huệ Nhật , 10 câu hỏi với cựu đại đức Thích huệ Nhật )
23/06/201621:43:57
Khách
Có sinh thì phải có diệt. Có khỏe thì có bệnh. Có trẻ thì có già. Đó là lẽ tự nhiên. Vạn vật xưa nay đều phải trải qua chu kỳ "Sinh bệnh lão tử" hay " Thành trụ hoại diệt". Chẳng lẽ vì cái NGÃ mình đuợc Chúa thương yêu, ưu ái,cái đau đớn thể xác mình đuợc Chúa xoa dịu, lời xin xỏ cầu nguyện (do tham lam, ái dục,vô minh) mình đuợc Chúa chấp thuận, nên mình TIN chúa, đi nhà thờ mỗi ngày? Tin Chúa khogn có nghĩa Chúa sẽ cứu mình từ rày về sau,cứu khỏi luân hồi sanh tử, hay khỏi cảnh địa ngục ,ngạ quỷ ,súc sanh. Sao Chúa không cứu tất cả các người khác trên cõi trần này đi mà cứu mình? Chỉ vì cái Ngã mình TO hơn thiên hạ. Con người sang hay hèn , khỏe mạnh hay bệnh tật, sướng hay khổ, thọ yểu, khôn dại... là do cái NGhiệp (Karma) lành hay dữ mình trong tiền kiếp tự tạo ra (Biệt nghiệp và Cọng Nghiệp) bây giờ chín mùi, thọ hưởng hay phải trả, không có Chúa ,Phật, Allah ....nào ban cho hết. 8 tỷ dân trên trái đất này, 3 ông đó biết cho ai bỏ ai đây?
23/06/201621:15:29
Khách
Bao nhiêu triệu người Vn, trong lẫn ngoài nuớc (gồm cả con chiên catholic), cầu cho CSCN ác độc tiêu tùng 40 năm nay mà sao Thuợng đế không chấp thuận ?
Bao nhiều người bị tật bệnh đau đớn trên trái đất cầu Chúa cho hết bệnh, hay cầu cho mau chết để sớm giải thoát, mà sao không đuợc? Tỷ lệ người được ân sủng là bao nhiêu? Là 0.01 % hay 1 %? Tại sao Chúa để yên cho Hitler tiêu diệt 6 triệu dân Do thái ( con cưng của minh) mà không làm chút phép mầu nào cảnh cáo Đức quốc xã vậy ? Think over before you believe it.
22/06/201617:08:43
Khách
Jesus Heals a Man Born Blind (English Standard Version) 5 AS LONG AS I AM IN THE WORLD, I am the light of the world.” . No wonder too many ...ISMs in the world, but it is okay, as long as they do not try to kill each other under the name of GOD. More than 2000 years ago, the Jews said, they were the God chosen people, and it is correct because most of Lord Jesus' disciples were Jews at that time, but many of Jews were Judaism (no Vietnamese, no Chinese, no Mexi can,.... at that time) but not now. 140 millions died for the cause of Communism (many of the victims were in different ....of the ....ISMs. ) ...ISM is nothing but the menu, you have to eat the real Food and it tastes completely different than the menu. As long as the ISMs exist then will be wars after wars, disasters after disasters (Christian war in Ireland, Muslim-Christian in Europe, Judaism-Muslim in Middle East, Buddist-Hinduism in Srilanka, ...)
To enter the Kingdom of God you MUST have the REAL "light of the world" (the faked "light of the world" lead you to nowhere, you can not get your Ph D with the BS/MS teacher, because it is impossible. You MUST "Stand on the shoulders of giant" to be GREAT. (reinvent the wheel may be fun but it can take billions of years) One example: of a person who did follow the REAL "light of the world" about 3000 years ago
Bạch Thế Tôn! Con từ quá khứ vô lượng kiếp luôn luôn hy vọng được sanh nhằm thời Phật ra đời và rốt cuộc đã được mãn nguyện. Nỗi vui
mừng khi gặp Phật chẳng có gì so sánh được. Trong 40 năm, lãnh thọ lời dạy từ bi của Thế Tôn, khiến kẻ ngu si như con được mở mắt trí tuệ,
giác ngộ chân lý và chứng được thánh quả. Ngôn từ và hình dung trong thiên hạ không thể diễn tả được sự cảm kích và vui mừng của con.Hôm
nay thời hẹn lìa cõi tục của con gần kề. Con sắp xả bỏ mọi ràng buộc thế gian, sắp sửa đi vào cảnh giới tự do tự tại. Như người gánh nặng đi
xa sắp được buông xuống, con rất vui mừng vì con được thừa thọ pháp thủy cam lồ của Thế Tôn. Chính nó đã giúp con cởi mở mọi sự trói
buộc của ngũ uẩn và không còn thọ những khổ não của các cõi nữa. Trước giờ phút từ biệt thế gian, vì lòng hiếu Đạo muốn hóa độ người Mẹ, ...

What happen if you can not enter the Kingdom of God, ... (Just in case, if you are not the marked soul, or you are not God chosen
people, or you are not son of God, ..) then You have to be in the birth and death cycle (“Sáu nẻo luân hồi: Trời, Người, Atula, ngạ quỷ, súc sanh và địa ngục”.) [đại khái là mỗi người khi đang sống, đang hoạt động thế này thì phải dựa vào sức, dựa vào ý chí của mình để hoạt động không ngừng. Tất cả
những hoạt động ấy và phản ứng lại tạo ra tính cách của mình. Tính cách này lại trở thành cơ sở của hoạt động trong tương lai, chi phối vận mệnh
của mình. Nói theo một kiểu nào đó, sự chi phối vận mệnh gọi là nghiệp quả hay nghiệp báo. Nghiệp thì vĩnh viễn không mất đi. Hoạt động nếu
chuyển phương hướng thì nghiệp cũng chuyển phương hướng. Nghiệp là tất cả những hành động, ý chí, tư duy của mình tồn tại lại. thế hệ của chị
thì năm lớp bảy học định luật bảo toàn năng lượng, trong đó có nói chất không tự nhiên mất đi, cũng không tự nhiên xuất hiện mà chỉ biến từ dạng
này sang khác. Tinh thần và cái nghiệp này cũng là một dạng vật chất. Nó rất vô hình và không mất đi. Người ta chết đi thì cái nghiệp ấy vẫn còn
và sinh vào một cái khác. Nghiệp quả và nghiệp báo không phải vì sự tử vong của sinh mệnh một thời kỳ mà chấm dứt. Thân xác của mình được vật
chất cấu thành, sẽ tụ, tán, sẽ trở về cát bụi. Nhưng sinh mệnh thì không phải vật chất nên mỗi người tạo nghiệp thì hoàn toàn không do thân thể vật
chất tử vong mà bị tiêu diệt. Sau khi con người ta chết rồi, lực của nghiệp sẽ thúc giục mình tiếp đổi một phương hướng khác, hình thức khác và hình
thành một sinh mệnh mới. Trạng thái thay đổi loại này gọi là luân hồi. Nếu hiểu được đạo lý của luân hồi thì có thể chứng minh nguyên tắc của nghiệp lực
không mất.]
21/06/201606:22:56
Khách
Tình yêu Thiên Chúa. ..chói sáng khắp chốn. ..gội sạch tội đời ôi tình Chúa sao quá cao vời!...
Yêu thương. ..
Rưng rưng. ..
Lâng lâng. ..
Tuyệt!
21/06/201600:37:27
Khách
Bà má tác giả nói cái cảm giác lúc đỏ như kinh nghiệm 2 lần trước đó là lúc tới thăm lăng hcm và ngôi làng lphuf thủy .Theo tôi hiểu thì ở 2 nơi đó bà như bị luồng ám khí vây bọc bà phải đọc kinh cầu nguyện mới thoát khỏi .
Lăng hcm với làng phù thủy thì đúng là nơi đầy ám chướng ,người có tín ngưởng
Tới đó cảm thấy bị ma chướng dành giựt ,phải cầu nguyện là đúng.
Sao lại trách tác giả đã viết về một kinh nghiệm tâm linh để mọi người có dịp chiêm nghiệm?cảm ơn tác giả ,bài viết lạ và rất hay.
20/06/201620:39:06
Khách
Gia-đinh Người Mỹ thật là quãng-đai tình yêu thương chân-thật đối với người con nuôi ... nhưng người viết đã phạm một lỗi-lầm nghiêm trọng ... nếu không có những dòng chữ " đỏ " "trong câu chuyện này thì là một bài viết hay ... thú thật khi đọc dòng chữ " đỏ " thì mọi cảm-xúc , thương mến đều biến mất ... thay vào đó là những ý-nghĩ về những người vượt-biên đã chết rừng sâu , biễn-cã ...... cái lăng " đỏ " đó đâu phải " thiên-thần " ở quanh " chung-ta " ...
20/06/201617:43:25
Khách
Nhung ai cứng đầu cứng cổ không chịu tin mà được gia đình hay thân nhân cầu nguyện cho thì sớm muộn cũng sẽ được trải nghiệm để nhận biết có Thượng đế mà tin theo .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,944,782
Con đường dài nhất của người lính không phải là con đường ra mặt trận, mà chính là con đường trở về nhà. Đúng vậy, con đường trở về mang nhiều cay đắng, xót xa của vết thương lòng, của những cái nhìn không thiện cảm của người chung quanh mình, và nhất là những cơn ác mộng mỗi đêm, cho dù người lính đã giã từ vũ khí mong sống lại đời sống của những ngày yên bình trước đây.
Khanh con gái bà chị họ của tôi, sinh năm Nhâm Tý xuân này tròn 48 tuổi, ông bà mình bảo, Nam Nhâm, Nữ Quý bảnh nhất thiên hạ. Mẹ nó tuổi Quý Tỵ, khổ như trâu, một đời vất vả gánh vác chồng con, con bé tuổi Nhâm mạnh mẽ như con trai nhờ ông ngoại hun đúc từ tấm bé.
Nhìn hai cây sồi cổ thụ ngoài ngõ cũng đủ biết căn nhà đã trả hết nợ từ lâu. Hai cái xe Cadillac của người già không lên tiếng nhưng nói biết bao điều về nước Mỹ. Khi còn trẻ thì người ta không có tiền để mua những cái xe đắt tiền như Cadillac, Lincoln. Những cô cậu thanh niên mắt sáng, chân vững tay nhanh, chỉ đứng nhìn theo những chiếc xe bóng loáng, mạnh mẽ…
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN.