Hôm nay,  

Tự Vượt Chính Mình

31/08/201500:00:00(Xem: 13841)

Tác giả: Phùng Annie Kim
Bài số 3611-17--30101vb8083115

Tác giả là một nhà giáo, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân Westminster, California. Viết Về Nước Mỹ 2014, với 14 bài, trong đó có bài Chú Lính Mỹ, Phùng Annie Kim đã nhận giải danh dự. Sang năm 2015, cô nhận thêm giải “Vinh Danh Tác Phẩm”.

blank
Các tác giả Viết Về Nước Mỹ nhóm bạn Việt Bút trưa chủ nhật trước họp mặt phát giải.

* * *

Cali đang hạn hán. Cả tiểu bang thiếu nước trầm trọng. Cây cối đứng chịu trận cái khô khốc, bỏng rát của những ngày cuối hè. Vậy mà dân Cali vẫn cặm cụi làm việc, không chỉ giữ vững sức mạnh cho tiểu bang vàng của nước Mỹ, mà còn đang vượt lên những tầm cao mới.

Năm 2014, với tổng sản lượng hơn 2.200 tỷ mỹ kim, California đã vượt mặt cả nước Ý lẫn Liên bang Nga, trụ vững ở vị trí thứ tám trong “top 10” của những nền kinh tế lớn nhất thế giới. (Chỉ sau Hoa Kỳ, Trung Quốc, Nhật, Đức, Pháp, Anh, Brazil.) Năm nay, 2015, trong lúc Liên Âu hụt hơi, Brazil khủng hoảng, dù chưa hết năm, GDP của California đã vượt trên mức cũ. Cứ điệu này, trong bãng thống kê “The World Top-10 Largest Economies” sắp tới, Cali cầm chắc leo thêm một hai nấc, trong khi cả Brazil, Liên bang Nga lẫn nước Ý chưa biết văng tới đâu.

Khi đọc bản tin trên đây, tôi nhớ người Việt mình đã trở thành cộng đồng có sức phát triển nhanh nhất, mạnh nhất trong các sắc dân gốc Á tại California và tại khắp nước Mỹ. Và tức thì nhớ ngay tới... Việt Báo Viết Về Nước Mỹ.

Bộ sách ngàn người viết này khởi sự từ năm 2000. Đó là công việc của các anh chị em trong tòa soạn Việt Báo đang ráo riết làm việc ngày đêm trong cái nóng hạn này để chuẩn bị cho buổi lễ trao tặng giải thưởng “Viết Về Nước Mỹ” tổ chức tại nhà hàng Moonlight ngày mười sáu tháng tám năm hai ngàn mười lăm.

Năm ngoái, tôi mặc chiếc áo dài màu đỏ chóe, e dè, ngơ ngác và run run bước lên sân khấu, nhận món quà từ vị dân biểu liên bang Alan Lowenthal trao cho với hai bàn tay mát lạnh. Đó là Giải danh dự viết về nước Mỹ 2014, nhờ bài viết “Chú Lính Mỹ Gốc Việt”. Chừng đó, đối với tôi đã vinh dự lắm rồi.

Năm nay, tôi mặc áo dài tím, bước những bước thận trọng và chậm rãi, thở từng hơi thở sâu để thức tỉnh mình đây không phải là giấc mơ. Và đúng là điều khó tin mà có thật là tôi đà đứng trên sân khấu, tay nâng món quà từ anh Du Tử Lê trao cho, nghẹn ngào cám ơn anh, giọt nước mắt đọng trên mi vì xúc động.

*

Trong khi anh chị em tòa soạn Việt Báo bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ trao giải chính thức thì cạnh đó, nhóm Việt Bút chúng tôi cũng... bận rộn không kém để lên chương trình đón tiếp các bạn từ Bắc Cali và các tiểu bang xa về chung vui những ngày “tiền đại hội”.

Bạn đọc chưa thân quen với họp mặt Viết Về Nước Mỹ, giống như tôi trước đây, có thể thắc mắc về nhóm Việt Bút. Xin thưa, chuyện là thế này: Trong số hàng ngàn người viết về nước Mỹ, nhiều người không chỉ viết một bài, và không chỉ đến họp mặt nhận giải thưởng một lần, mà còn tiếp tục viết, tiếp tục lui tới. Sang năm thứ bẩy, trong một họp mặt tại Việt Báo hôm trước ngày phát giải, các tác giả “đã nhận giải nhưng vẫn tiếp tục viết và viết được những bài hay hơn cả bài từng nhận giải” được đặc biệt ca ngợi là những người viết đã “Vượt được chính mình”. Ông trưởng ban tuyển chọn Nguyễn Xuân Nghĩa đề nghị thành lập thêm một giải thưởng mới, đặt tên là “Việt bút”. Cũng từ đây, các tác giả từng nhận giải quyết định tự liên lạc với nhau để hỗ trợ việc viết về nước Mỹ. Do đó mà có nhóm “Việt Bút” và thành viên ngày một đông hơn.

“Tự vượt chính mình” là nỗ lực không chỉ riêng của anh chị em Việt Bút, mà hình như cũng là tinh thần chung của người Việt tị nạn.

Năm ngoái, buổi sáng chủ nhật, các anh chị Việt Bút tổ chức ở tiệm anh Chương Vũ trên đường Bolsa. Anh là một thành viên nhiệt tình, hiếu khách, chu đáo, nấu ăn ngon, chụp hình đẹp, có óc tổ chức, tuy không viết, nhưng tự nguyện tham gia sinh hoạt nhóm Việt Bút vì lòng quý mến anh chị em viết về nước Mỹ. Năm nay, tuy hai huynh trưởng Bồ Tùng Ma, Nguyễn Hữu Thời bận việc đi xa, nhưng nhờ anh Nguyễn Viết Tân thay mặt lo liệu, chương trình chào đón anh chị em từ xa không đợi chủ nhật mới bắt đầu.

Ngay từ tối thứ bảy anh Chương Vũ đã mời bà con Việt Bút đến tư gia thưởng thức món chả cá Thăng Long do chính anh “đứng bếp”.

Từ ba giờ chiều, các anh chị đi từ Bắc Cali như Iris, Thái NC, Tường Vân, chị Hằng bước xuống xe đò Hoàng đã có chị Annie và chàng Đào Phong đón về căn nhà nhỏ trên đường Bolsa ăn uống nghỉ ngơi, hẹn gặp nhau tại nhà anh Chương lúc năm giờ. Chị Nguyễn Thị Mão, dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai, ai ngờ là anh hùng xa lộ, chở Thịnh Hương và Donna phóng cái vèo bảy tiếng đồng hồ xuống Santa Ana. Chị Song Lam và ông xã từ New Jersey, chị Phương Hoa và cháu gái từ Alameda, Khôi An và anh Sơn từ San Jose, Cao Minh Hưng và Ngọc Bích, anh Phỉ và chị Bảo Trân, anh Sỹ, anh Bằng, anh Tân, chị Mão. Iris... lần lượt có mặt.

Các anh chị ngồi bệt thành vòng tròn trên sàn gạch, vừa ký tên sách vừa “tám” chuyện nhà, chuyện mình, chuyện báo... Sau đó, là thưởng thức món chả cá đút lò, xào với rau thì là và hành tây lèo xèo trên bếp lửa. Chiều xuống, đúng ngày Nam Cali đang hưởng đợt khí nóng, Chef Chương vẫn tươi cười đứng bên lò nướng cá. Nhìn anh vui vẻ, lăng xăng chào đón các bạn, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc của người biết cho.

Sau ăn uống là màn Karaoke. Trong căn phòng cách âm rộng có màn che trướng phủ, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn màn hình lớn nghe âm thanh nổi, tôi thấy mình và các bạn ngả đầu ghế bành da thoải mái chờ trình diễn. Nghe các ca sĩ như chị Tường Vân, Phương Hoa, Thái NC. và đôi song ca Khôi An-Anh Sơn, nhất là lúc hát... karaoke. Hơn 10 giờ, chương trình tạm ngưng để mọi ngừoi về nghỉ ngơi. Các bạn chia tay từ giã, hẹn gặp nhau lúc 10 giờ sáng mai tại nhà chị Annie tiếp tục màn ăn chơi không ngại...mưa rơi.

Trong khu “townhouse” yên tĩnh, căn nhà nhỏ của chị Annie tươi một màu xanh của cây lá. Hôm nay là ngày chủ nhật, khu vườn nhỏ xinh xinh sau nhà không đủ sức chứa vì các anh chị sẽ có mặt đông đủ hơn nên chị đã dành một khoảng không gian sân trước để đón khách. Có các thành viên mới của Việt Bút như chị Châu Hà đến từ Oregon, chị Kim Phượng từ Washington DC,.... Anh Chương Phạm, sáng nay mới xuất hiện. Tổng cộng có khoảng ba mươi anh chị em từ bốn phương rủ rê nhau về đây tụ họp.

Từ cửa trước nhìn ra sân nhà là bãi cỏ xanh mướt với dãy bàn trải khăn trắng toát. Hai dãy ghế sắt màu xanh và hai bình hoa cúc vàng nho nhỏ. Tàng cây khuynh diệp toả bóng mát. Tiếng chim hót líu lo. Không gian yên tĩnh, trầm lắng. Một ốc đảo nằm riêng lẻ trong một khu thị tứ Little Saigon.

Trời càng về trưa càng nóng gắt. Món chính là món bún thuần túy Việt nam với gia vị mắm tôm. Chọn một món có nước, ít thịt, không mỡ và nhiều rau để thêm vào cơ thể đang cần nước và chất tươi trong mùa hè không gì bằng món bún riêu. Vì thế, Donna, đầu bếp chính món bún riêu đưa ra “menu” này. Sáng nay Donna trông mệt mỏi có lẽ vì đường xa và mất ngủ. Cô nàng “tự biên” và “tự diễn” với một lô vật liệu mang từ San Jose. Cùng với các chị phụ bếp, Donna đã hoàn thành xong tác phẩm là hai nồi riêu màu hồng cam của cà chua đầy chất lượng và hấp dẫn. Thức ăn ê hề trên bàn, chờ các bạn xáp vô tự phục vụ như bánh cuốn, bánh rế, bánh mặn nhân thịt của anh Chương, mì xào của Thịnh Hương, bánh rau câu của Song Lam, trái cây, nước chanh dây “cây nhà lá vườn”của anh Chương. Đặc biệt là món “chè hẻ” của anh Tân. Món này đã làm các chị ngây thơ vô...số tội của Việt Bút như Phương Hoa, Tí Xưng tò mò, thắc mắc hỏi thăm “chè hẻ” là chè gì, có ngon không? Annie và anh Chương đã giải thích trên mạng mà lão tiền bối của Việt Bút là chị Tí Xưng vẫn chưa hiểu “ý đồ” của bác Tân “chuyên trị” chuyện tiếu lâm. Cuối cùng anh Tân phải gửi vài hình ảnh minh họa. Đó chỉ là cách ngồi, không phải chè đâu chị Xuân. Nó đồng nghĩa với từ “chàng hảng” đó. Lúc đó chị Hai Tí Xưng mới gật gù “Sao tui tối dạ quá”. “Tui bị ông Tưng xí gạt hoài”.

Bác Tân là kho chuyện cười nhưng cứ nhìn cái mặt bác tưng tửng, có khi nghiêm túc như một thầy tu, chậm rãi và từ tốn kể lể, dẫn bà con đến cái gút của câu chuyện. Cuối cùng, kết thúc câu chuyện là những tràng cười dòn dã, hả hê, không thể nào chê vì quá...phê.

Chị Song Lam nói nghe chuyện tiếu lâm của ông Tưng tui muốn ôm đầu bỏ... chạy. Sức mấy mà chạy. Mỗi lần nghe bác Tân kể chuyện, Song Lam cười sặc sụa, đỏ cả mặt, chảy ra nước mắt. Sau chuyến đi Cali lần này, Song Lam nói chị tính về New Jersey bán nhà cùng với ông xã chạy qua Cali sống an hưởng tuổi già gần nhóm Việt Bút và cộng đồng người Việt.

Không biết đó có phải là tình cảm của Việt Bút dành cho chị hay thời tiết đẹp của Cali vẫn luôn luôn là tiểu bang “nắng ấm tình nồng” và Little Saigon vẫn mãi mãi là thủ đô của người Việt tị nạn ấm áp tình người đã hấp dẫn Song Lam để chị có ý định thiên đô?

Cỏ xanh, lá xanh, trời xanh, cả không gian xanh và những chiếc ghế cũng một màu xanh cùng với vài cơn gió mát từ biển thổi về làm dịu đi cái nắng và cái nóng của trưa hè. Các bạn ngồi chơi, vừa ăn vừa chuyện trò, vừa nghe chuyện tếu của bác Tân, nghe anh Sỹ hát những bản nhạc do anh sáng tác. Anh Sỹ đã chuẩn bị một màn “Happy Birthday” bất ngờ cho chị Hồng, bà xã anh có ngày sinh trùng hợp với ngày họp mặt này.

Trời đất ơi! Có ai như bác Sỹ nhà ta tặng quà sinh nhật cho chị toàn là đồ mua từ Victoria Secret. Lại còn đem trình làng nữa chứ. Tụi tui “ốt dột” qúa bác ơi!

Những máy chụp hình bấm lia lịa. Bà con hết đứng lên lại ngồi xuống, tươi cười khoác vai nhau, giữ mãi nụ cười trên môi để máy ghi lại những hình ảnh đẹp và những kỷ niệm khó quên trong buổi “tiền đại hội” tăng” thứ hai này. Khu “townhouse” nhà chị Annie vang lên những tiếng chuyện trò, tiếng cười, tiếng hát và cả tiếng sụt sịt từ những giot nước mắt vì xúc động của chị Song Lam. Chị “có những niềm riêng”. Trong khi nhạc sĩ Diệu Hương “Có những niềm riêng một đời dấu kín” thì chị Song Lam “có những niềm riêng” chị... “từ từ kể hết”.

Những vòng ôm vỗ về của chị Annie và Phương Hoa, những bàn tay xoa nhẹ trên vai của các bạn, chị Song Lam nghẹn ngào tâm sự “đời tôi cô đơn” của người Việt nói chung ở tiểu bang xa xôi, thiếu những nhu cầu tinh thần như tình bạn, sinh hoạt cộng đồng. Ông chồng chị kể hai ngày nay, chị về chơi với nhóm Việt Bút như “cá gặp nước”. Chưa bao giờ từ khi qua Mỹ đến giờ chị được vui đến thế khi đượcvề Cali sinh hoạt với gia đình Việt Bút.

Cuộc vui phải tạm dừng lúc một giờ trưa trong sự tiếc nuối để các anh chị trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho chương trình chính thức là buổi lễ trao giải thưởng chiều nay tại nhà hàng Moonlight lúc năm giờ.

Nhiều lúc tôi tự hỏi làm sao một giải thưởng viết văn dành cho những người không chuyên trên một trang báo lại có thể tồn tại cho đến mười sáu năm, ở mức độ mỗi ngày thêm một bài viết mới? Dài lắm. Kiên nhẫn lắm. Thương yêu lắm. Chương trình “Viết Về Nước Mỹ” đến nay có hơn mười ngàn trang sách, mười tám đầu sách xếp dài theo thứ tự trên kệ dọc theo lối đi vào như một chặng đường dài thu ngắn lại. Chúng như những cột mốc, những trang sử sống của người Việt ở xứ người, một nỗ lực từ biết bao nhiêu bàn tay và khối óc, một ước mơ tha thiết “gìn vàng giữ ngọc” cho một ngôn ngữ cần phải được phát triển đến các thế hệ tương lai. Chúng là những trang sách tuy bất động nhưng chúng có linh hồn. Hồn của những người yêu tiếng Việt từ thế hệ cha ông nhắn gửi, trao truyền trên những giòng chữ, trong những trang giấy cho thế hệ mai sau.

Mỗi năm, bìa sách và áo dài của dàn tiếp tân Viết Về Nước Mỹ chọn cùng một màu. Năm nay, thơ Nguyên Sa “Áo nàng xanh anh mến lá sân trường” là màu xanh “turquoise” của các chị. Cái sân khấu nhỏ “Viết Về Nước Mỹ” in hình nữ thần Tự Do tay cầm đuốc biểu tượng của nước Mỹ vẫn là cái “phông” quen thuộc cho những ai thích chụp hình. Dãy sách xếp dài mười bảy cuốn “Viết Về Nước Mỹ”, thên một cuốn anh ngữ “Writing on America”, đón chào quan khách như ngầm bảo xin hãy dừng chân ghé lại, nhìn ngắm một chút chặng đường dài lịch sử của những người tị nạn chúng tôi đang bày ra trước mắt các bạn.

Người MC năm nay vẫn là chị Thụy Trinh và anh MC mới còn trẻ là anh Trần Tường Huy...

Chị Nhã Ca thay mặt Việt Báo mở đầu buổi lễ ngắn gọn. Chị gửi lời chào mừng đến các vị quan khách, nhắc lại chặng đường lịch sử của mục “Viết Về Nước Mỹ” và đặc biệt nhấn mạnh buổi lễ năm nay đánh dấu bốn mươi năm người Việt bỏ nước ra đi. Chị cũng báo tin vui: Chị Kiều Chinh, người khai mạc chương trình họp mặt hàng năm, hôm nay bận đi nhận một giải thưởng điện ảnh quốc tế không thể có mặt, đả gửi chào đến toàn thể quan khách và các tác giả.

Tiếp theo là cựu dân biểu Lou Corea lên phát biểu. Tuy đã mãn nhiệm kỳ nhưng ông vẫn còn gắn bó với Việt Báo và ủng hộ hết mình chương trình “Viết Về nước Mỹ”.

Năm nay chị Tí Xưng có màn phát biểu sách “Viết Về Nước Mỹ”. Hèn chi chị Hai ngồi tuốt bàn đầu gần cái quạt... mát thấu trời ông địa. Chị Hai tâm sự tui phải đi làm cái mặt, chải cái tóc nhất là gắn thêm hai cái... chổi chà trên mí mắt để mắt tui chớp sao long lanh trong màn đêm.

À, Annie nhớ ông dân biểu Alan Lowenthal rồi. Năm ngoái ông trao giải thưởng danh dự cho Annie. Năm nay ông loan báo tin vui là đã yêu cầu đưa bộ sách “Viết Về Nước Mỹ” vào trong thư tịch của thư viện Quốc Hội Hoa Ky. Chương trình lễ phát giải được xen kẽ bằng hai tiếng hát của ca sĩ Khánh Ly và Thương Linh. Nếu ai đã đi dự buổi lễ ra mắt CD của anh Trần Dạ Từ sẽ được nghe nhiều bài hát của hai ca sĩ này từ những bài thơ của anh với lời giới thiệu độc đáo “Khánh Ly gội đầu. Thương Linh bay”.

Tiếp theo là phần trao giải thưởng gồm chín giải đặc biệt và bảy giải danh dự. Các anh chị trúng giải lần lượt lên nhận và chụp hình lưu niệm. Anh Nguyễn Xuân Nghĩa chánh chủ khảo tóm lược về giải thưởng, giới thiệu ban giám khảo và đặc biệt năm nay có giải thưởngViệt Bút Trùng Quang dành cho Khôi An. Khôi An là một tác giả trẻ, viết hay, vững vàng, truyện nào cũng thấm đậm sự quan tâm sâu sắc đến đất nước, ngôn ngữ,văn hóa tiếng Việt và giới trẻ lớn lên ở xứ Mỹ. “Tre già măng mọc”. Từ nay, cô sẽ là một trong những thành viên của ban giám khảo trong chương trình “Viết Về Nước Mỹ”. Các anh chị trong nhóm Việt Bút chúc mừng Khôi An tuổi trẻ tài cao, xứng đáng trong trách nhiệm này.

Trong ba giải chính, có giải vinh danh tác phẩm “Giọt máu rơi của người lính chết trẻ” dành cho tác giả Phùng Annie Kim. Giải vinh danh tác giả Philato với ba bài viết tiêu biểu “Nghé đi tìm trâu”, “Cố Vấn Mỹ và Trâu Điên”, “ Bà mẹ quê”. Cuối cùng, tác giả Orchid Thanh Lê nhận giải chung kết vinh danh tác giả và tác phẩm còn gọi là giải quán quân -hoa hậu năm nay- với bài viết “Trả lại tên cho người bị mất tên”.

Orchid Thanh Lê, cái tên của loài hoa Lan, cô nói chuyện hay, giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ và dễ thương. Khi tôi ôm cô em gái bé nhỏ trong vòng tay, tôi rưng rưng khi nhìn thấy có chút gì long lanh như ánh lửa trong đôi mắt Orchid. Ánh lửa của sự nhiệt tình và tấm lòng vàng khi cô quyết định dành trọn số tiền thưởng 10,000 mỹ kim xung vào quỹ của Việt Báo Foundation và quỹ của Hội HO giúp Thương Phế Binh tại quê nhà.

Khi tôi viết những dòng này, các bạn trong nhóm Việt Bút đã lên đường, kẻ thì bay, người thì đi xe đò, người thì tự lái xe trở về cuộc sống bình thường sau những ngày vui qua mau. Người duy nhất còn vương vấn với Việt Bút và Cali là chị Song Lam. Cuộc vui tối chủ nhật đã qua nhưng các màn “hậu đại hội” vẫn còn tiếp tục.

Sáng thứ ba, Annie và ông xã rủ Chương Vũ và anh chị Song Lam đi ăn bánh cuốn Lý Thái Tổ. Trưa thứ tư rủ thêm anh Tân đi ăn trưa ở nhà hàng Brodard. Trên đường về, anh Tân chở nhóm đi một vòng xem căn nhà mới xây của anh và ghé qua nhà thờ kiếng ở Anaheim coi cho biết. Tại nhà thờ kiếng, anh Tân làm “tour guide” dẫn cả nhóm đi xem...“nhà” của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện.

Đây là chốn thâm cung... hậu sự. Trời trưa nắng chói chang, anh Tân lủi thủi đi trước, hai cặp già Song Lam và Annie lẽo đẽo đi vòng vòng theo sau coi vài miếng đất và mấy cái “nhà” quanh đó. Thấy miếng đất cỏ mọc xanh rì, Annie hỏi han giá cả nhưng đâu có rẻ. Cái “nhà” nằm dưới đất vừa cho một người, giá trị “lifetime”, không có “mớp-lê” bàn ghế giá khỏang hai mươi tám ngàn. Thế là mắc hơn....Peek Family. Peek Family có giá hữu nghị cho đồng hương, hàng xóm chung quanh toàn là người Việt, có khi sales mua hai tặng...một giá khoảng bảy tám ngàn. Nhìn quanh gần đó có mấy cái “nhà” thuộc loại nhà giàu thuộc khu biệt lập, trong “nhà” có sáu cái hộp chắc con cháu đông, cửa đóng then cài, có “mớp-lê” đầy đủ dành sẵn cho các “đại gia” giá khoảng cả trăm ngàn.

Tiếp tục chương trình “hậu đại hội”, sáng thứ sáu, Annie và ông xã đón anh chị Song Lam đến nhà hàng Hương Giang mua một vài món Huế, ghé mời các anh chị tòa soạn Việt Báo dùng trưa. “Cái chùa” vắng vẻ, nhân viên chưa tới, chưa ai mở cửa hàng, chỉ cần có hai bà Song Lam và Annie đã ồn ào như cái chợ. Hai cô Hằng, Thảo và anh Phan Tấn Hải vui vẻ tiếp đón bằng một màn chụp hình và chuyện trò rôm rả. Có biết đâu “sư huynh” Trần Dạ Từ đang âm thầm làm việc trong phòng. Cả đoàn nhào vô “Good morning”, hỏi han vài ba câu chuyện, Song Lam có đôi lời tam biệt, hỏi thăm chị Nhã Ca, hẹn ngày tái ngộ với Việt báo năm 2016.

Cả đoàn sàng qua tiệm Chương Vũ bên kia đường Bolsa chờ chị Tí Xưng. Không biết ngày nay Chương làm ăn có khấm khá không khi đám ồn ào này đến mở cửa hàng. Công nhận Song Lam chu đáo ghê. Mua đâu ba cái thiệp ở chợ Đại Hàn, mỗi thiệp có một ý nghĩa riêng, Song Lam gò từng nét tặng cho Việt Báo, Annie và Chương. Ngồi chơi một lát chị Tí Xưng và Hòang Thư em gái chị đến, bốn bà được chở về nhà chị xế bên kia đường chơi cho biết nhà

Nhóm Việt Bút tiễn hai người khách cuối cùng ngày mai về lại New Jersey. Các bạn Việt Bút ơi, trăng tròn rồi sẽ khuyết, mây hợp rồi sẽ tan, cuộc vui nào cũng tàn, chúng ta đã có những ngày vui tràn đầy những kỷ niệm đẹp. Hẹn gặp các bạn năm sau. Nếu Song Lam quyết định dời đô, mình còn gặp nhau dài dài. Chúc bạn thượng lộ bình an.

*

Tôi gõ nhưng dòng chữ này gửi đến Việt Báo như một bài viết ngắn, ghi lại tâm tình một người viết đã trải qua một chặng đường trong nỗ lực “tự vượt chính mình”, như mục tiêu mà nhà báo chuu3 khảo Nguyễn Xuân Nghĩa đã đề ra cho sinh hoạt Việt Bút.

Đọc lại bài viết “Giọt máu rơi của người lính chết trẻ”. Nếu nhìn tất cả sự việc bằng chữ “duyên” thì biết bao nhiêu những “duyên” hội tụ trong đó truyền thống của Việt Báo tổ chức hàng năm buổi lễ trao giải “Viết Về Nước Mỹ” là cái “duyên” lớn nhất để các thành viên Việt Bút cũ và mới chúng ta có cơ hội gặp nhau trong dịp này.

Bài viết này cố ghi lại phần nào tâm tình, những nỗi niềm của anh chị em Việt Bút vào những ngày “tiền đại hội”, buổi lễ trao giải chính thức và “hậu đại hội” trong đó những khuôn mặt thân thương. Mặc dù biết rằng tất cả rồi sẽ phôi pha theo thời gian, sẽ trở thành kỷ niệm, những “duyên” mới sẽ kết tụ, thành hình nhưng chúng ta đều hy vọng sẽ đủ “duyên” lành để cùng gặp nhau trong năm tới, hai ngàn mười sáu.

Những dòng chữ cuối cùng xin gửi đến các anh chị em Việt Báo lời cám ơn chân thành đã tạo cơ hội cho nhóm Việt Bút chúng ta được gặp nhau. Xin cám ơn những khuôn mặt của anh chị em Việt Bút được nhắc đến trong bài viết này.

Viết này 20 tháng 8, 2015

Phùng Annie Kim

Ghi chú:

(1} Bài “Thu quyến rũ” của Đoàn Chuẩn & Từ Linh

(2) Bài “Cám ơn đời” thơ & nhạc của Sơn Cư.

Ý kiến bạn đọc
04/10/201817:21:19
Khách
Lai duoc doc them mot bai viet hay cua chi. Cam on chi nhieu!
Em, Tam Thao
20/10/201523:31:07
Khách
Nguyễn Saigon: Thực sự tôi không đọc nổi hết lời lẽ của chú. Tôi cứ tưởng chỉ có miền Bắc mới có hạng Chí Phèo, ai ngờ VNCH cũng có. Chú có tài giỏi thì nên chỉ là mình chú thôi, xin đừng nhân danh VNCH hay nền giáo dục ưu tú của họ. Vì không thể vì một sản phẩm tồi mà người ta chê cả một nền giáo dục. Chú ở học ở miền Nam, sau 40 năm thì cũng đã ở hàng lục tuần hay thất tuần, mà ngôn ngữ đầy Tham Sân Si của tuổi trẻ vô học. Xin đừng để thế hệ sau coi thường người trí thức VNCH. Chỉ vì chữ 'Du Sinh' trên bút danh của tôi mà chú chụp mũ chà đạp với lời lẽ hà tiện, dù tôi chỉ thuộc thế hệ con cháu của chú. Thiết nghĩ, chú cũng chẳng 'thành nhân'. Một nền giáo dục tốt không nên đào tạo ra một con người như vậy.
13/10/201522:21:06
Khách
Tiếp theo...

. Bây giờ và mãi mãi, Ngụy tui vẫn là một người Việt dù mang quốc tịch nà, vẫn nhớ về Quốc gia VNCH đã nuôi tôi khôn lớn, đã trang bị cho tôi một kiến thức bằng ba tiêu chuẩn: Dân Tộc –Nhân Bản và Khai Phóng . Sự giáo dục nầy, đã giúp cho Ngụy tui hội nhập dễ dàng vào đời sống tại thiên đàng Hoa Kỳ . Xin được tri ân những chiến sĩ đã vị quốc vong thân, để thắp sáng chính nghĩa Tự Do, Dân Chủ, mà kẻ thù của Ngụy tui đã cô sức cố tâm hũy diệt . Xin được chào bao chiến sĩ nay đã trở thành thương binh, đang sống rất khổ ở quê nhà, nhưng không bao giờ gục ngã đau thương . Phải nhớ rằng, chúng tôi thế hệ sinh ra và trưởng thành trong chiến tranh, lúc nào cũng ngẫng mặt hảnh diện là một thế hệ trưởng thành trong khói lửa . Đau thương hả ? Đau thương gì ?Bỏ đi Tám
13/10/201522:19:47
Khách
Quan nghè Du Sinh rất đáng mặt anh hào XHCN . Nghè du sinh nói như đinh đóng cột . Không biết nghè Du Sinh có dính dáng gì đến bọn nhà báo, nhà văn VC bị rọ mõm mà sao viết y chang thế .
Chàng Du Sinh dùng những thần kinh cảm giác, để có cảm nhận là Ngụy tui có lời lẽ mang màu sắc hận thù, đố kỵ và khoe khoang kiến thức . Bây giờ để Ngụy tui luận tiếp cho nghè du sinh dzìa cái quá khứ của Ngụy tui . Theo như nghè du sinh chẩn bệnh, Ngụy tui có cái quá khứ rất .. rất là đau thương nên tâm hồn Ngụy tui bị thương tật trầm trọng . Đọc tới đoạn nầy Ngụy tui cười muốn bể cái bàng quang . Giống như một anh chàng bị té giếng rồi cứ ở dưới đó mút chỉ cà tha . Chàng bấm quẻ, bấm độn ra rằng Ngụy tui có một quá khứ đau thương . Quá khứ nào đau thương dzậy cà ? Quá khứ của Ngụy tui là một quá khứ hào hùng, bất khuất . Một quá khứ trí thức . Từ giảng đường Đại học đi thẳng ra chiến trường với cái văn bằng lận lưng . Tổ Quốc –Danh Dự -Trách Nhiêm mang trên hai vai . Vì dân chiến đấu rồi có thể vì nước hy sinh thì sao gọi là đau thương cho được . Bảo Quốc An Dân là một trách nhiệm của người trai trong thời chiến phải hảnh diện chứ sao lại đau thương . Nhớ lại hôm nào tóc xanh mắt sáng trong bộ đồ tiểu lể đã quỳ xuống Vũ Đình Trường uy nghiêm trong ánh đuốc bập bùng để đưa tay lên thề trung thành với Tổ Quốc và trong một ngày bình minh chói lọi trong bộ đồ đại lể đã quỳ xuống nhận lảnh UY QUYỀN CHỈ HUY mà Tổ Quốc đã long trong trao cho . Khi đứng lên đã trở thành một cấp chỉ huy để tiếp bước tiền nhân trong công việc bảo vệ đất nước . Tại sao là đau thương . Trên chiến trường đã hăng say anh dũng chiến đấu cho màu cờ sắc áo, cho Tổ Quốc vinh quang và trong những ngày tàn chiến trận vẫn còn tại hàng chiến đấu trong một trận đánh cuối cùng bi thảm tuyệt vọng nhưng hào hùng bất khuất đã nói lên đầy đủ trọn vẹn Chí Làm Trai đã theo bước chân của Uy Viễn Tướng Công : Nhân sinh tự cổ thùy vô tử / Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh . Thế cùng lực tận buông súng . Đã tận nhân lực thì cũng đã tri thiên mệnh . Cớ gì lại đau thương . Bốn năm tù như một giấc Nam Kha . Cải Tạo hả . Còn khuya . Bước chân ra khỏi nhà tù CS vẫn còn “nguyên vẹn hình hài “ với ý chí và lý tưởng của người chiến sĩ QLVNCH . Trên đường về nhà, đi xe đò không ai lấy tiền . Đồng bào hỏi han ân cần tặng quà bánh cùng lời an ủi nhiệt thành . Đến nổi xe ôm cũng không lấy tiền mà Ngụy tui không bao giờ quên câu nói “Đâu có ai lấy tiền mấy ông thầy” Tình quân dân như cá với nước . Tình cảm đó của người dân đã làm cho Ngụy tui tin tưởng mãnh liệt rằng Chúng tôi có chính nghĩa . Đồng bào Miền Nam nầy vẫn còn thắm thiết với chúng tôi như ngày nào còn Quốc Gia, còn Chính Phủ, còn Quân Lực . Bây giờ hằng năm Đại hội Cám ơn Anh : Người Thương Binh QLVNCH mà đồng bào hải ngoại đã tích cức đóng góp để gửi về quê nhà lời tri ân muôn thửơ với các anh . Tại quê nhà các anh , những chiến hữu yêu mến của Ngụy tui đã hiên ngang đưa tay chào Tổ Quốc, chào đồng bào, xưng danh tính , số quân đơn vị tại Dòng Chúa Cứu Thế Saigon . Đau thương gì một quá khứ . Chúng tôi rất hảnh diện đã hy sinh đời trai trẻ cho Quốc Gia dân tộc . Cớ sau lại có một quá khứ đau thương làm thương tật tâm hồn . Một sự mĩa mai vu khống , một cái nhìn rất thiển cận , một cảm giác rất ngu ngơ . Hậu duệ chúng tôi đã nghĩ gì đã làm gì để tiếp bước cha ông . Chỉ vài người trẻ tuổi đã quyên góp hằng 300 ngàn đồng . Điển hình Orchid Thanh Lê đã gửi tặng năm ngàn đồng trong phần thưởng cho những chiến hữu của Ngụy tui và Ngụy tui đã gửi lời tri ân đến thế hệ trẻ mà Orchid Thanh Le là một điển hình với câu nói: Của tuy tơ tóc . Nghĩa so nghìn trùng
Biết thì thưa thốt , không biết thì lắng nghe . Hãy tận dụng những giác quan của mình để tìm hiễu để thấy được những nổi vinh quang dù có đắng cay nhưng rất hào hùng chính nghĩa . Hãy nói lời công đạo . Đừng vì mặc cảm hay vì một lý do nào đó mà có những nhận định trật lất đầy tính chủ quan . Quá khứ của NGụy tui rất hào hùng . Tôi rất hảnh diện là một người dân VNCH và là một chiến sĩ QLVNCH.
12/10/201522:02:38
Khách
Thưa Quan Nghè,
Quá hân hạnh được quan nghè để mắt tới . Qua đây không thể là BẠN của quan nghè, vì qua không có bằng tiến sĩ dù từ một trường mẹ rượt nào đó ở San Diego như quan nghè . Thứ hai, qua đây và quan nghè xuất thân từ hai hệ thống giáo dục khác nhau . Quan nghè bảo rằng quan có CẢM GIÁC là lời lẻ của qua mang tính hận thù đố kỵ … “Cảm Giác” đó là gì nhẩy ? Xúc giác , vị giác, khứu giác , thị giác hay thính giác … dzậy quan . Chỉ có chuyện nhỏ mà quan nghè đem cả mấy cái giác quan ra để ngửi để nếm để nghe … cái quá khứ thương tật của qua thì thiệt là dễ nễ .
Để qua luận chổ nầy cho quan nghè nghe chơi đở buồn . Qua xuất thân từ hệ thống giáo dục VNCH : Nhân Bản, Dân Tộc và Khai phóng cho nên chả có được thầy cô dạy cho hân thù đố kỵ rồi bị thương tật . Ngay trên chiến trường, qua và các chiến hữu của qua đã đối xử rất tử tế với tù binh VC . Hình ảnh đầy trên net . Quởn tìm xem cho mãn nhản . Còn quan nghè xuất thân một nền giáo dục đỉnh cao trí tệ . Lấy hận thù làm cứu cánh . Nền giáo dục đó dạy cho quan nghè : “Giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong . …..” và một nền giáo dục nô dịch Thờ Mao chủ Tịt thờ Stalin bất diệt , Hỏi nhỏ quan nghè rằng quan nghè bao nhiêu lần gân cổ hát “Đường ta đi xây xác quân thù …” Như vậy quan thấy rõ quan vu khống , quan đặt điều đặt chuyện . Chính quan được dạy dổ, được lớn lên, được nhồi sọ … lấy hận thù chem. giết làm cứu cánh mà quan nghè đổ thừa, bán cái cho qua . Quan suy bụng tar a bụng người . Xí hổ nhạ Quan cũng giống như mấy mầm non văn nghệ trong nầy cứ nhỏng đít mà vu cáo . Không có bằng chứng hay dẫn chứng gì sất cả . Qua đây lúc nào cũng có chứng cớ cho lời nói của qua nhá .
Trong thiên hạ có ba bồ quái ngữ thì quan chiếm mẹ nó hết 2 bồ rưởi . Mà cũng nhờ đống quái ngữ đó mà quan nghè ẩm được giải mầm non . Có một bạn đọc có ý kiến về việc quan viết quái ngữ quá nhiều quá bạo . Quan đã sửng cồ , lớn tiếng mắng chửi đọc giả mà quan làm bộ nói là bài viết cần đọc giả . Thôi đi quan , quan chỉ thích loại độc giả mặc áo thụng váy lạy quan thui mà .
Nhắc cho quan nhớ . Thần giữ cửa chốn nầy là Admin . Khi đăng một cái còm thì phải chờ kiểm duyệt . Nếu được Admin đồng ý thì được đăng . Còn không thì vô thùng rác . Cho nên những ý kiến ý cò của qua đã được kiểm duyệt rồi nhá . Khi đọc cái tên của quan nghè , qua đây không hiễu . Nhưng chắc quan “tâm đắc “ (chữ của quan, của NGuy chúng tui là khoái) lắm nên mới lấy làm cái tên . Du Sinh ! Cả giờ suy nghĩ mà chả hiễu gì . Trước đây có chữ Du Học Sinh thì qua hiễu là học sinh (sinh viên) đi du học . Bây giờ là DU SINH thì đi đâu, đi để làm gì ? Sau một giờ suy gẫm qua có hai định nghĩa muốn “chia sẻ” (chữ của quan đấy) với bạn đọc mà bị Admin kiểm duyệt . Nếu không quần hùng sẽ được dịp cười nghiêng ngửa . Khà khà khà . Để qua chép lại bài thơ Tiến sĩ Giấy mà qua học hồi còn nhỏ đọc chơi đở buồn đời DU SINH
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng, (2)
Nét son điểm rõ mặt văn khôi. (3)
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời! (4)
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi!..
PS: Nhắn Quan NGố: Làm ơn sửa dấu hỏi ngã kẻo những văn sĩ mầm non bắt lổi chính tả sai be bét . Sẽ trở lại điểm mặt CMTD . Cám ơn
10/10/201523:46:57
Khách
Chào Nguyễn Saigon:
Tôi không biết tuổi tác của bạn, nhưng vì lịch sự nên tôi cứ gọi là chú. Trước tiên, tôi cám ơn chú bỏ thời gian ra đọc và bình luận trên diễn đàn này. Dù sao thì người viết nào cũng muốn có bạn đọc, càng nhiều càng tốt, vì viết là để chia sẻ những tâm tư và những câu chuyện đời thường, chẳng ai có vụ lợi gì, dù đó là giải nhất lên tới 10,000 đô. Chính cô Orchid Thanh Lê cũng đã tặng lại số tiền đó. Nhưng tôi có cảm giác là lời lẽ của chú không xuất phát từ một cái tâm trong sáng, một cái tâm tốt đẹp, một tinh thần khuyến khích gìn giữ văn hóa đọc và viết Tiếng Việt. Theo cảm nhận của tôi thì lời lẽ của chú mang màu sắc hận thù, đố kỵ và thể hiện cái tôi và sự hiểu biết của chú. Có thể cái quá khứ đau thương đã làm thương tật tâm hồn chú, nhưng thiết nghĩ chú không nên để cái khuyết tật đó cho thế hệ sau thấy được cái bóng ma của quá khứ.
Nói thẳng nói thật, mong chú lắng nghe. Nếu không để lại cái gì hay ho thì cũng không nê để lớp trẻ coi thường mình.
09/10/201519:32:13
Khách
Khà khà khà ... Văn là người . Ối giời ơi !! qua đây đâu có viết văn mà Thương nói . Thương viết văn cho nên văn mới là người . Văn của Nina ra sao ? Chê tàn sát mà không thèm đưa ra bất kỳ một dẫn chứng nào . Đó là cách chổng mông chê điên chê cuồng . Theo cách nói thời hiện đại hại điện là chê theo cảm tính . Qua đây đâu có ke lời chê . Chê đúng là thầy qua . Chê bậy hay chê vì phải bênh phe ta thì qua diễu chơi đở buồn . Nhắc lại qua không Làm văn cũng không Dụng Văn . Văn là cái gì xa rời tầm với của Qua . Qua trình độ lớp Ba trường làng . Tiếng Việt che chưa đầy lá mít lấy gì Làm Văn và Dụng Văn . Những mầm non văn nghệ những nhà văn tập sự thì hay có cái hào nhoáng giả tạo như cưng dzậy đó . Qua dù lớp ba trường làng nhưng qua đây khi dùng " Nhất Dương Chỉ" thì trúng ngay huyệt Văn Mình là number one . Khà khà khà . Thương cứ bàn chuyện trớt quớt không hà . Muốn chửi qua thì cứ chửi một tiếng cho sướng miệng chứ làm bộ kính nhi viễn chi để rồi tức tối ngủ không được , ăn không được . ị không được , mặt nổi mụn cau có xí hết biết Lâu lâu chút dỗi chút hờn . Tội nghiệp quá .
Qua vẫn thường suy nghiệm câu nói " Lão Ô bách tuế , bất như Phượng Hoàng sơ sinh " Rất đúng và quá đúng . Nhưng lại không đúng cho Nina Nguyễn . Thiếu cái thẳng thắng , thiếu kiến thức mà cứ làm bộ làm tàng . Khà khà khà . Ngưng khóc . Chửi đại một hay vài ba tiếng cho đở tức tối . Tội nghiệp quá . Thương Nina quá .
Đời không vui sao ta mãi cứ buồn . Bây giờ có người lâu lâu nhả chút ngọc phun chút tơ cho mình chọc quê thì ... thì ... Tạ Ơn Trời
07/10/201514:11:37
Khách
-"Văn là người". Qua những suy nghĩ và cách viết của chú, người đọc sẽ có những đánh giá về chú......khách quan hơn.
- Có khi nào chú hỏi ai đó " Bạn thấy tui viết thế nào trong mục góp ý kiến" không ?
-Tôi Không dám dùng sợ mang tiếng...vô lễ với người lớn tuổi.
02/10/201521:20:35
Khách
Nina Thương,
Có bài nhạc " Đừng gọi anh bằng chú" nhưng không có nhạc hay thơ" Đừng gọi cháu bằng cưng " . Cung kính bất như phụng mạng , Gọi bằng THương nhá . Thương cứ đổi đề tài hoài . Đang nói về "...Lỗi chính tả sai be bét. Ngữ pháp cũng sai đầy rẫy . Cách góp ý thiếu tinh thần xây dựng..." rồi Thương nhảy qua đừng gọi bằng cưng . Chả biết đâu mà rờ . Thương cứ phán mà Thương không chỉ rõ những chổ sai .
Sai be bét tức là sai hết thuốc chửa . Sai tàn canh gió lộng . Sai không không vuốt mặt kịp . Sai ra mần răng chỉ cho coi . Giống như Quan Ngố chỉ rõ chỗ sai hỏi ngã .
Ngữ pháp cũng sai đầy rẩy . Khà khà khà . Thương là thứ dữ nha . Phê bình về văn phạm thì Thương là xí phò rùi . Trùi đất ui, viết còm mà cũng phải đúng văn phạm cú pháp nữa xeo ? Nhưng Thương ơi làm ơn chỉ cho thấy văn phạm chổ nào mà sai đầy rẩy . Sai đầy rẩy có nghĩa là viết một câu mà trật tới 2 hay 3 câu . Đáng nể thiêt.
Còn cách góp ý thiếu tinh thần xây dựng là sao hè . Cho một thí dụ góp ý với tinh thần xây dựng coi chơi . Có câu " Văn Mình , Vợ Người" . Phần đông những nhà văn mầm non bị ai chê một cái là mặt bí xị tìm cách phản phé . Mà phản phé phản hồi toàn là phán ...như thánh phán . Qua không góp ý dzí' ai hết cho nên có tinh thần xây dựng hay không , không thành vấn đề . Các nhà văn thời hiện đại hại điện chỉ thích mặc áo thụng vái lạy nhau thôi . Không có qua trong đó đâU nha .
Thương biết nhà văn Mai Thảo không ? Ông ta chả theo và cũng chả có , chả ke ngữ pháp gì cả . Hai ba chữ chấm câu . Viết một chữ xuống hàng . Một câu chẳng cần có đủ danh từ động từ túc từ ... gì sất cả . Ông ta là nhà văn đấy mà là nhà văn lớn đấy nhá . Không tin hỏi Nhã Ca Trần Dzạ Từ khắc biết .
Mặc dù bị chê be bét nhưng qua vẫn thương Nina quá . Dù bị chê tàn bạo qua vẫn coi Nina thương là xí phò dù bị chê tầm bậy tầm bạ
28/09/201519:06:46
Khách
Xin đừng gọi cháu bằng..."cưng"
Nina
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 4,467,377
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả lần đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ, bài được chuyển qua eMail.. Bài đầu tiên của Hương Thùy là ký ức về phố cổ Hội An và một thoáng tình học trò thời chiến,
Tác giả tham gia Viết Về Nước Mỹ từ 2002 và sẽ nhận giải đặc biệt 2015. Bài mới viết báo tin: “Với niềm vui”, ông sẽ bay 5,000 miles về dự họp mặt ngày 18 tháng 8.
Tác giả là một cựu sĩ quan CSQG/VNCH, tù “cải tạo” gần 7 năm, định cư tại Nam California từ năm 1991 theo diện HO5. Cựu nhân viên Material Specialist (công ty ALCOA) đã nghỉ hưu năm 2012.
Tác giả Thanh Mai đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết về nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Tác giả hiện là một giám đốc trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia.
Tác giả sinh năm 1948 tại Biên Hòa, cựu học sinh Ngô Quyền. Trước 1975: Dạy học. Qua Mỹ năm 1991 theo diện HO. Bà kể, “Chồng tôi là lính VNCH. Hai con tôi nay là lính của quân đội Hoa Kỳ.
Trước Tháng Tư 1975, ông là một Hải Quân Trung Uý VNCH, rồi thành cựu tù cải tạo, tự lái tầu vượt biển, định cư tại Úc.
Hoàng Nga là tên thật. Sang Úc từ năm 1988, làm việc tại Đức từ năm 1993-2008 rồi sang Mỹ. Đang sống tại thành phố Sioux Falls từ tháng 07 năm 2012 với gia đình con gái,
Tác giả là một nhà báo quen thuộc, trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Từ nhiều năm qua, ông liên tiếp góp bài Viết Về Nước Mỹ,