Hôm nay,  

Tôi Tin Christine

03/10/201800:00:00(Xem: 12786)
Tác giả: Mi Thu

Bài số 5513-20-31320-vb3100218
 

Lời giới thiệu: Tôi là một nữ cư dân của California. Mi Thu là tên viết văn của tôi, hàng mi mùa Thu. Thật ra, tên nàylà âm của chữ MeToo, tên của phong trào nạn nhân lên tiếng tố cáo những người đã xâm phạm tình dục.

Câu chuyện sau đây là có thật nhưng các tên đã được thay đổi vì hiện giờ tôi không thấy cần phải tiết lộ danh tánh những người trong chuyện. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
 

***
 

2:23am, thứ Năm, 27 tháng 9, 2018.

Chỉ còn hơn bốn tiếng nữa bà Christine Blasey Ford sẽ điều trần trước Ủy Ban Tư Pháp của Thượng Viện Hoa Kỳ. Bà sẽ nói về sự việc bị ông Brett Kavanaughxâm phạm tình dục ba mươi sáu năm về trước.Ông Kavanaugh được Tổng Thống Trump đề cử vào Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ. Nếu được Thượng Viện chấp thuận, ông sẽ là một trong chín người có chức vụ cao nhất trong ngành Tư Pháp của Hoa Kỳ cho tới cuối đời.

Trong lời mở đầu, bà Christine nói “Tôi cực kỳkhiếp sợ. (I am terrified.)”

Đêm nay có lẽ bà Christine khó ngủ.

Tôi cũng khó ngủ, bởi vì tôi cũng terrified cho bà ta. Tôi biết rõ, ngoài tôi ra, còn nhiều người phụ nữ ở Palo Alto, tỉnh nhà của bà, và ở khắp nước Mỹ cũng terrified cho bà Christine.

Tôi cảm thông sâu xa với sự sợ hãi, căng thẳng tột cùng của bà.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy vừa buồn, vừa tức cho những vô số những bà, những cô, những bé gái đã bị xâm phạm ở khắp nơi. Tôi là một người trong đám đó.

*

Hồi còn nhỏ, tôi ốm nhom. Ngày vào lớp Sáu, lần đầu tiên mặc áo dài, ngực tôi thẳng băng như tấm ván làm Mẹ tôi cũng tức cười và nói nhìn tôi y chang mộtđứa con trai.

Tới năm lớp Chín, tôi trổ mã. Cơm trộn bo bo và nắng Sài gòn vẫn không ngăn cản tôi trở thành thiếu nữ da trắng, má hồng. Tuy không cao lắm nhưng vóc mình tôi cân đối,và đặc biệt là đồi ngực đầy vun, tròn trĩnh.

Ngày đó, ở Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa, giáo dục về tình dục là điều không có, và gần nhưkhông ai nghĩ tới. Người duy nhất có thể cho tôi chút hiểu biết về sự phát triển của cơ thể, về chuyện nam nữ là Mẹ tôi, nhưng bà bận kiếm sống suốt ngày, không có chút thời giờ riêng nào với các con.

Còn tôi, là “con ngoan, trò giỏi”,chỉ biết học,nên tôi khờ câm. Tôi chỉ đọc trong các sáchxưa là con gái “mình hạc, xương mai” hay “mình dây” mới đẹp. Rồi lại nghe đâu đó người ta bảo là con gái ngực lớn làdâm dục, là không tốt… Vì thế tôi lẳng lặng buồn về bộ ngực nảy nở của mình.

Thời đó, người Việt Nam nghèo lắm. Một chiếc nịt ngực dày dặn, vững vàng rất mắc nên tôi chỉ có vài cái nịt ngực bằng vải, mỏng vàlỏng lẻo. Trong cái áo sơ mi trắng đã cũ, chật căng ở ngực, tôi thấy hình dáng của mình thật là thô xấu.

Nỗi mặc cảm đó theo tôi suốt tuổi dậy thì. Có lẽ vì thế mà tôi trở thành hay bối rối, mắc cở dù không có lý do gì. Tôi lại còn hiền lành, có tính hay nể và hay muốn làm người khác vui.

Sau này, khi đã lớn trên đất Mỹ, tôi mới biết tất cả các tính cách đóhợp lại đã tạo cho tôi một vẻ ngoài dễ gần nhưng yếu đuối. Tiếng Anh đó gọi là “vunerable”, nghĩa là dễ bị tổn thương, ít sức kháng cự. Tôi giống như một con mồi ngon và yếu ớt. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi bị người ta xâm phạm.

 
*

Tôi qua Mỹ năm mười chín tuổi. Việc làm đầu tiên là trông hai cháu bé, sáu và năm tuổi. Các cháu là con của chị L, chị họ tôi. Chị L rộng rãi vàtốt, thấy tôi mới qua thì muốn giúp đỡ. Chị cho tôi công việc đón các cháu từ trường học và săn sóccháu tới khi chịđi làm về.

Gia đình chị L. khá thành đạt và hạnh phúc. Anh B, chồng chị, là kỹ sư đi lương cao, chị có cơ sở buôn bán nên hai anh chị mua được một căn nhà mới tinh và rộng rãi. Thời thập niên 80, không nhiều người trong cộng đồng người Việt tỵ nạn có nhà đẹp như vậy. Trong nhà chị, ngoài hai vợ chồng và hai đứa con xinh như búp bê, còn có chị H, em chị L.tức cũng là chị họ của tôi.

Giống như chị L, chị H. xinh xắn, duyên dáng, đảm đang, và biết cách mặc đồ. Nhiều khi chỉ quần jean, áo sơ mi thôi, nhưng chị thêm cái thắt lưng nhỏ, hay một cái khăn quấn trên tóc làm cả bộ đồ trở thành đặc biệt, rất hợp thời trang. Tôi ngưỡng mộ cả hai chị và thương quý các cháu, tôi cảm thấy vui khi chăm sóc các cháu hàng ngày.

Ít lâu sau, nhà có một người khách. Đó là anh T, chồng sắp cưới của chị H, ở tiểu bang khác mới về để tìm việc làm. Anh muốn dọn về đây để gần gũi với chị H. Anh cao ráo, hay nói giỡn,và rất quấn quít, thân thiết với chị H. Thiệt tình mà nói, nhiều khi tôi không thích cách giỡn cợt hơi sỗ sàng của anh, nhưng khi thấy các anh chị cười thoải mái, nhất là chị H không có vẻ gì khó chịu, tôi kết luận đó là sự phóng khoáng của người Mỹ. Vì thế, khi anh nắm tay, vỗ vai tôi trước mặt mọi người, tôi không dám tỏ ra không thích. Tôi nghĩ là người bên Mỹ đều cởi mở như vậy, và tôi cần phải bớt cái tánh khó như… bà già.

Vì đang trong thời gian đi kiếm việc, khi không đi phỏng vấn với các hãng, anh T ở nhà suốt ngày. Khi tôi cho các cháu ăn trưa thì anh đứng gần đó, đùa giỡn với các cháu, và nói chuyện phiếm với tôi. Tôi đối xử với anh thật tình và vui vẻ.Với sự ngây thơ của một người vừa bước ra từ sau bức màn sắt của Việt Nam, tôi toàn tâm, toàn ý tin rằng anh T là chồng của chị H thì cũng như là anh của tôi.

 
*

Tôi không thể nhớ hôm đó là ngày tháng nào và thứ mấy trong tuần.

Tôi chỉ nhớ là tôi đón mấy đứa nhỏ về, cho chúng ăn trưa, và các cháu đòi coi TiVi trước khi đi ngủ. Chiều ý các cháu, tôi bật TiVi lên và ngồi coi với chúng. Hai đứa nhỏ ngồi trên thảm, ngay trước TiVi, còn tôi ngồi trên sofa phía sau lưng các cháu.

Bỗng nhiên anh T từ trên lầu đi xuống, ngồi xuống cạnh tôi cùng coi TiVi. Bất ngờ, anh xích sát vào tôi, vòng một tay ôm vai tôi, còn tay kia sờ soạng trên ngực tôi. Tôi sững người ra. Tôi không nói được một lời, một phần vì quá kinh ngạc, một phần vì sợ các cháu nghe thấy. Có lẽ vì lớn lên ở Việt Nam, nơi mà người phụ nữ luôn luônlãnh nhiều chửi rủa nhất khi bị dính vào chuyện nam nữ bất chánh, suy nghĩ đầu tiên của tôi là phải không cho ai biết sự việc này. Mất tới vài phút tôi mới hoàn hồn, lách ra khỏi chỗ ngồi, chạy lại phía mấy đứa nhỏ.

Sau đó, tôi cố bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra, dắt mấy cháu lên lầu cho đi ngủ. Bé lớn vào giường nhắm mắt ngủ liền nhưng bé út nhõng nhẽo đòi tôi phải ru. Tôi nằm ôm cháu ru ngủ, cố gắng gạt ra khỏi đầu sự việc kỳ cục vừa rồi.

Cháu bé và tôi vừa chợp mắt thì có một bàn tay sờ lên ngực tôi. Tôi choàng dậy thì anh T đã cởi nút áo và kéo chiếc nịt ngực lên, cúi xuống hun lên ngực tôi. Với cháu bé nằm ngay kế bên, tôi vô cùng sợ hãi. Tôi muốn la lên nhưng không dám động đậy mạnh. Tôi cố xích ra nhưng không thể thoát khỏi anh ta đang quỳ ngay cạnh giường. Tôi vừa cố chống cự vừa ráng gượng nhẹ để khỏi làm cháu bé thức dậy. Có lẽ cũng sợ cháu bé biết nên chỉvài phútsau anh ta rời khỏi phòng.

Trí óc tôi khá mù mờ về những gì xảy ra tiếp theo đó. Hình như sau đó tôi biết rằngcháu bé có tỉnh dậy mà vẫn nằm yên. Hình như chiều hôm đó, cháu bé có nói là “con thấy chú Thun ‘cái ti’ của cô Thu”.

Điều hết sức kỳ lạ là tôi không nhớ rõ chi tiết hết sức quan trọng đó. Tới bây giờ, sau gần ba mươi năm, tôi không thể quả quyết rằng cháu có thiệt sự nói vậy hay không, và nói với ai. Có lẽ trí nhớ - thường ngày rất tốt - của tôi đã bị chặn lại (blocked) trước một chuyện làm tôi hãi hùng và không muốn lưu lại trong đầu.

Cảm giác duy nhất của tôi khi bị xúc phạm là cực kỳ sợ hãi rằng mọi người sẽ đổ lỗi cho tôi và chửi mắng tôi. Tôi kinh hoàng khi nghĩ tới có người sẽ nghi ngờ tôi dụ dỗ anh T. Tôi sợ rạn nứt tình cảm giữa tôi và hai chị. Tôi sợ gây căng thẳng trong đại gia đình. Tôi kinh hãi, lo lắng như chính tôi là người gây rắc rối.

Tôi bị tê liệt trong nỗi sợđến nỗi không dám phản ứng mà cũng không thấy giận dữ với thủ phạm đã lợi dụng sự ngây thơ, kém hiểu biết, và đơn chiếc của tôi, một cô gái vừa bơ vơ đặt chân sang Mỹ, không có cha mẹ ở bên.

Cũng may, tôi có đủ khôn ngoan đểmượn cớ phảilo học vàxin nghỉ làm ngay ngày hôm sau. Tôi cũngvội vã thuật lại sự việc với một người bạn mà tôi tin cậy. Tôi muốn có một người làm chứng rằng tôi không muốn và không đồng lõa trong chuyện này.Hành động đó cũng chỉ với mục đích để có người giúp tôi minh oan nếu tôi bị buộc tội!

Ngoài anh T, còn có một người khác là anh K, anh họ thiệt của tôi, cũng xâm phạm tôi vào khoảng thời gian đó.

Anh K từ tiểu bang khác về chơi, ở nhà của chị anh ta. Hôm đó tôi ghé đó để đưa một món đồcho chị mà không hề biết anh K về. Tôi vừa bước vào phòng khách, thì gặp một mình anh K ở đó. Tôi đưa món đồ cho anh cùng vớivài lời nhắn. Trước khi tôi kịp bước ra khỏi nhà, anh nắm chặt cánh tay tôi để giữ tôi lại, tay kia vén mạnh áo ngoài và áo ngực của tôi rồi rúc đầu đớp lia lịa vào ngực tôi.

Tôi điếng hồn, không nói được lời nào. Khoảnh khắc đó có lẽ chỉ dài một, hai phút nhưng tôi sững sờ trước hành động táo bạo, gần như là có toan tính từ trước của chính anh họ mình!

Sau đó, tôi chạy ra khỏi nhà. Lần này tôi kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi vì tôi không gặp anh K nhiều, cho nên không ai có thể nói tôi quyến rũ anh ta.

 
*

Sau đó, tôi hành động như hai chuyện xúc phạm đó không hề xảy ra.

Sau đám cưới của chị H, khi anh T chính thức trở thành anh họ, tôi đối xử bình thường với anh. Và tôi cũng đối xử bình thường với anh K như chuyện anh đã làm với tôi chỉ là cơn ác mộng. Tôi quyết định quên những chuyện tồi tệ đó vì tôi tin như vậy sẽ tốt đẹp cho cả đại gia đình.

Tôi thành công với quyết định này tới mức tôi đối xử với hai anh giống hệt như những người anh họ khác. Tôi có thể nhìn thẳng họ và nói chuyện với họmà không cần cố gắng, dù tôi không bao giờ quên chuyện họ đã làm.Có lẽ bây giờ họ tưởng tôi đã quên hẳn chuyện cũ vì tôi vẫnhoàn toàn bình thường, vui vẻkhi gặp mặt họ.


Chỉ trong gia đình ruột thịt, tôi mới tỏ ra cho chị em ruột của tôi biết là tôi không thích, không kính trọng, và không tin tưởng anh T và anh K. Nhưng tôi vẫn không nói cho các chị, em nghe lý do. Chỉ một người duy nhất nghe tôi kể lại chuyện tôi bị xâm phạm tình dục và biết rõ thủ phạm, đó là ông xã của tôi.

Khi một vụ xâm phạm tình dục bị đem ra ánh sáng, có thể có người la lên rằng “Không thể tin được! Một người như ổng không bao giờ làm điều đó…”

Theo kinh nghiệm của tôi, những kẻ xâm hại có mặt từ tầng lớp thấp nhất tới địa vị cao quý nhất trong xã hội. Họ có thể là người bình thường hoặc hơn mức bình thường rất nhiều. Họ có thể có nhiều kiến thức, bằng cấp. Họ có thể là một người chồng, người cha khá tốt như anh T. Họ có thể khoe là về Việt Nam làm từ thiện như anh K. Họ có thể là một người thành đạt, một vị lãnh đạo như là thầy giáo, tu sĩ, chính trị gia. Càng có quyền có chức, càng có vẻ đáng kính thì nạn nhân của họ càng sợ hãi và im lặng.

Tôi đã là nạn nhân nên tôi thông cảm với những hành động “khó hiểu” hoặc bị cho là “vô lý” của các nạn nhân mà hầu hết là phái nữ. Tại sao họ không nói cho ai nghe? Tại sao họ im lặng suốt mấy chục năm? Tại sao có nhiều người vẫn đối xử bình thường, vui vẻ với thủ phạm?

Lý do lớn nhất là áp lực của xã hội lên người phụ nữ khi họ khai báo.Thời gian người ta suy xét để tin hay không tin lời buộc tội sẽ khó khăn gấp mười, gấp trăm lần đối với phái nữ. Cho tới nay, trong hầu hết các xã hội, đàn ông lăng nhăng là chuyện nhỏ, có khi còn là thành tích. Đàn bà dính dáng vào chuyện tình dục, dù là nạn nhân, cũng dễ bị gắn nhãn “lẳng lơ”, “dâm đãng”… Tệ hại hơn là có người đem hết những oán giận đáng lẽ giành cho người thủ phạmđổ lên đầu nạn nhân, dùng đủ loại lý do để nói rằng nạn nhâncó trách nhiệm, trực tiếp hay gián tiếp, ít hay nhiều, khi bị xâm phạm.

Ngay tại một nơi tân tiến, văn minh như nước Mỹ,mà vẫn còn rất nhiều người nói rằng “Boys will be boys (con trai là như vậy).” Nghĩa là, đối với họ, những thanh niên trẻ phạm lỗi cần được hiểu và tha thứ vì bản chất giống đực là như vậy. Ngay cả khi người phạm lỗi không còn là boys mà đã thành old men (tiếng Việt gọi là những ông già… dịch).

Lý do lớn thứ hai là hầu hết phái nữ đều có từ tâm và hầu hết người xâm phạm là người quen. Trừ trường hợp bị hãm hiếp, các vụ xâm phạm đều không để lại dấu vết hay đau đớn trên thân thể nạn nhân. Do đó, nạn nhân nghĩ rằng họ không bị thiệt hại gì cả. Họ kết luận rằng những gì xảy ra là chuyện nhỏ, không đáng gây ảnh hưởng xấu tới gia đình nạn nhân va øtrong sở làm, trong họ hàng, trong vòng bạn bè, v.v…

Lý do thứ ba, đặc biệt trong trường hợp của tôi là sự dại dột, thiếu kiến thức của một người con gái trẻ mới vào đời. Những người này là những con mồi ngon nhất của những kẻ mà thú tính nhiều hơn đức tính.

Chính vì ba lý do trên mà tôi đã bỏ tất cả vào một góc kín trong óc, coi như chuyện bị xâm phạm đã không xảy ra.

Gần đây, trong một buổi học về cách sống, trong một hoàn cảnh đầy nâng đỡ và tuyệt đối an toàn, khi người giảng kêu gọi những người từng bị xâm phạm tình dục bước ra phía trước, tôi vẫn đứng im. Sau hơn ba mươi năm, ký ức bị dù nhốt trong góc khuất vẫn là điều đáng mắc cở cho tới nỗi tôi không dám ra mặt dù trong hoàn cảnh an toàn nhất.

 
*

Vì thế, tôi cảm phục sự can đảm của bà Christine.

Mở đầu bài điều trần trước Ủy Ban Tư Pháp của Thượng Viện Hoa Kỳ, bà Christine nói:

“Tôi đến đây không phải vì tôi muốn. Tôi cực kỳ khiếp sợ. Tôi đến đây vì tôi tin rằng,với nghĩa vụ công dân, tôi cần cho quý vị biết chuyện gì đã xảy ra trong thời Trung Học của Brett Kavanaugh và tôi.”

Tôi tin rằng bà Christine đã im lặng suốt 36 năm vì lý do tương tự như tôi: sợ bị mổ xẻ, lên án, và không muốn gây tổn hại cho kẻ đã xâm phạm mình khi không cần thiết.

Tuy nhiên, bà tathấy cần phải cung cấp tin tức để Thượng Viện có quyết định đúng khi chọn người vào vị tríquan tòa của Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ, một công việcrất quan trọng cho cả nước Mỹ,nhất là người quan tòa sẽ được bảo đảm chức vụ đó suốt đời.

Tôi hiểu rõsựkhiếp sợkhi nói ra chuyện này. Khi phải đối diện với đại gia đình tôi đã không dám nói.Hơn ba mươi năm sau, trong một cuộc họp đầy nâng đỡ, cảm thông, tôi vẫn không dám nói. Trong khi đó, bà Chirstine phải đối diện với cả nước Mỹ. Một nước Mỹ có những người nói rằng chuyện nam sinh uống say rồi làm ẩu với nữ sinh là chuyện thường tình. Một nước Mỹ mà Đảng của Brett Kavanaugh đang rất mạnh. Một nước Mỹ với một ông Tổng Thống, khi vừa mới nghe câu chuyện, đã tuyên bố rằng tất cả chỉ là một trò bịa đặtbẩn thỉu của Đảng Dân Chủ.

Tôi thương cảm cho bà Christine và gia đình bà.

Bà ta là Giáo Sư Đại Học. Chồng bà ta là một kỹ sư tốt nghiệp từ Đại Học Stanford. Nhà bà ta ở Palo Alto, vùng sang và đắt nhất trong Thung Lũng Điện Tử. Nghĩa là đời sống của bà Chirstine khá êm đềm, đầy đủ.

Bà Christine biết rõ là cả gia đình của bà, kể cả hai đứa con trai mười mấy tuổi, lứa tuổi nhạy cảm nhất, sẽ phải nhận vô vàn gạch đá, ngay cả lời dọa giết.Bà đã hy sinh sự bình an trong đời sống và trong tâm hồn, sự an toàn của gia đình riêng, của cả cha, mẹ bà để làm điều cực kỳ khó khăn chỉ vì bà ta hết lòng tin rằng đó là nghĩa vụ đối với nước Mỹ.

Tôi tin rằng những người sáng suốt đều có thể nhìn thấy sự thật trong câu chuyện này. Vì có tới bốn nhân chứng thân tín với bà Christine xác nhận rằng là từ năm 2013 bà đã chia sẻ tên của kẻ xâm phạm bà. Tên đó đã được bà viết xuống rõ ràng: Brett Kavanaugh.

 
*

Rất nhiều người ở Palo Alto đã ủng hộ bà Christine vì họ biết rõ bà ta và tính cách của bà. Ngay bữa đầu bà Christine ra mặt, một đám đông đã khoác tay nhau đứng trước nhà bà, giơ cao bảng đề “I believe Christine (Tôi tin Christine)” và “Protect Christine! (Bảo vệ Christine)”.

Từ trong đám người đó, bà Liz Kniss, thị trưởng thành phố Palo Alto, đã chia sẻ một chuyện mà bà đã dấu kín hơn năm mươi năm, ngay cả với chồng. Đó là bà từng bị xâm phạm tình dục hai lần, lần thứ nhất là năm 1960.

Bà Kniss nói “Tôi nghĩ chuyện của tôi có thể giúp bà Christine, dù tôi không quen biết bà ta. Tôi hy vọng rằng khi có người nói ra chuyện của họ, người ta sẽ dễ tin câu chuyện của Christine hơn, và sẽ có người khác nữa… Nếu bạn bắt đầu một con sóng nhỏ, có thể cuối cùng bạn có một ngọn sóng thần.”

Lời nói của bà làm tôi nghĩ đến những em bé, cả trai lẫn gái, khốn khổ trong những gia đình nghèo ở Việt Nam, những em bé không có tiếng nói, những em bé không được ai binh vực, nâng đỡ. Chuyện các em bị xâm phạm xảy ra hàng ngày, nhiều khi bởi chính hàng xóm hay người ruột thịt trong nhà. Những điều tàn nhẫn mà người ta làm trên thân thể của các em trong một xã hội gần như không có sự bảo vệ, giúp đỡ người nghèo làm tôi nổi gai ốc cùng mình.

Người Việt Nam, nói chung, chưa quan tâm đủ tới nạn nhân của các tội liên quan tới tình dục, ngay cả tại hải ngoại. Tôi nhớ đến trong vài ngày qua, có bài viết bằng tiếng Việt không biết vô tình hay cố ý đã kể những câu chuyện không đúng sự thật, làm giảm sự quan trọng và hợp lý của việc chống xách nhiễu tình dục. Một trong những câu chuyện đó là một người đàn ông bị cảnh sát còng tay lôi đi chỉ vì ông ta vuốt tóc một bé gái trong công viên! Điều này không những sai sự thật mà còn tỏ ra coi thường khả năng suy xét của người đọc.

Tôi quyết định kể câu chuyện của tôi bởi vì hầu như chưa có nạn nhân người Việt nào làm điều này.

Tôi mong rằng những lời của tôi, một nạn nhân đã từng im lặng, đã có những hành động “khó hiểu” như là quên một vài chi tiết quan trọng, hoặc vẫn vui vẻ, bình thường với thủ phạm, sẽ giúp cho người ta hiểu phần nào sự phức tạp trong tâm tưcủa nạn nhân. Họ có thể bỏ qua, họ có thể quên một vài chi tiết nhưng họ không bao giờ quên rằng họ đã bị xúc phạm và ai là người làm điều đó.

Khi xã hội giúp cho nạn nhân dám lên tiếng, rất nhiều kẻ muốn xâm phạm sẽ không dám làm.

Trong câu chuyện này, tôi không dùng tên thật vì những người xâm hại tôi không được đề cử vô những chức vụcó thể ảnh hưởng đến sự an toàn của con nít hoặc tương lai của đất nước.Nói kiểu khác, tôi có dấu tên của họ thì cũng không gâythiệt hại to lớn. Giống như hầu hết mọi nạn nhân khác, tôi không muốn gây khó khăncho người khác khi không cần thiết,dù người đó là thủ phạm.

Tôi chỉ mong bài viết này là một “con sóng nhỏ” trong cộng đồng người Việt ở trong và ngoài Việt Nam, để giúp mọi người nhận ra rằng rờ mó, bốc hốt người khác là xâm phạm tình dục, là có tội. Rằng uống say rồi làm càn cũng là có tội. Rằng nạn nhân cần được nâng đỡ, an ủi thay vì bị nghi ngờ, lên án.

 
*

Để kết thúc, tôi lập lại: tôi tin Christine.

Tôi nghĩ rằng ông Kavanaugh không phải là người quá tệ. Nhưng ông ta đã có lỗi lầm, ít nhất là trong thời trẻ. Lỗi lầm đó không nặng nề lắm nhưng nó nói lênmột phần tính cách của ông ta.

Ông ta có đủ CẢ TÀI LẪN ĐỨC để làm quan tòa suốt đời trong Tòa Án Tối Cao của Hoa Kỳ hay không?

Các vị dân cử trong Thượng Viện Hoa Kỳ sẽ trả lời bằng phiếu của họ. Họ cần biết mọi tin tức để có quyết định đúng. Đó chính là thứ mà bà Christine đã hy sinh rất nhiều để cung cấp cho các Thượng Nghị Sĩ và cơ quan điều tra FBI.

Tôi cũng tin rằng người ta cần đặt lương tâm lên trên quyền lợi của đảng phái. Tuy nhiên, trên thực tế, tôi không dám chắc điều đó sẽ xảy ra.

Dù sao, bài viết này không phải để bàn chuyện chính trị. Bài viết này là đóng góp nhỏ bé của tôi cho lương tâm chung của xã hội để hiểu thêm về những người bị xâm phạm tình dục.

Bởi vì, tôi đồng ý với lời của bà thị trưởng Liz Kniss khi nói về bà Christine “Nếu bà (Christine) làm được điều đó, tôi cũng làm được.”

Mi Thu

Ý kiến bạn đọc
06/10/201817:50:08
Khách
Chuyện kể cuả Mi Thu tôi tin là sự thật, và chuyện Mi Thu không dám kể cho ai nghe, cũng đúng 100%, vì xã hội VN từ ngàn xưa vốn có truyền thống trọng nam khinh nữ, nên hay đổ hết tội lỗi lên đầu đàn bà.

Chồng ngoại tình? Lập tức người vợ bị lên án là tại không làm tròn bổn phận.
Em gái vợ bị sờ mó, hay con gái riêng bị cha ghẻ hãm hiếp? Là bị mắng nhiếc bởi tại cô ta lẳng lơ rù quyến anh rể và cha dượng!

Bị chồng bỏ? Chắc tại vì bà ta có "something wrong".
Bỏ chồng? Chắc là có thằng khác ngon cơm hơn

Con hư? Vì mẹ không biết dạy con.
Nhà nghèo? Vì bà vợ đoảng không biết vun xới chi tiêu.

Nói tóm lại, tất tần tật là do lỗi đàn bà, nhất là chuyện gì có dính líu tới "sex", thì đều là lỗi của đàn bà 1000 phần trăm.
Cho nên, chẳng lạ gì khi Mi Thu phải im lặng không dám tố cáo, vì truyền thống và văn hóa VN chỉ gây thêm bất lợi cho Mi Thu chứ không giúp ích hay trừng phạt gì 2 ông anh đó hết.

Nhưng xã hội Tây phương thì khác hẳn như Trời với Đất, cởi mở, tân tiến, tự do, coi chuyện sex như ăn cơm, coi chuyện còn trinh là biểu hiệu của sự quê mùa.

Cho nên khi xảy ra cùng một chuyện bị lạm dụng sex, thì tôi nghĩ sự ảnh hưởng của một cô gái còn trong trắng bị kềm kẹp trong nền giáo huấn Khổng tử, nó khác xa hoàn toàn với một cô gái Mỹ có sự tự do sinh hoạt tình dục, biết ngừa thai và tự do phá thai .

Cho nên, tôi tin chuyện của Mi Thu, mà không tin một mảy may nào chuyện của bà Ford!
06/10/201816:42:01
Khách
CNN HẠNG BÉT
Thống kê mới nhất về truyền hình Mỹ cho thấy Fox News tiếp tục thống trị các chương trình nói chuyện về chính trị Mỹ trong khi CNN tiếp tục đứng hạng bét trong tháng Chín này. Tổng số người coi Fox lớn hơn gấp 4 lần số người coi CNN.

FOX: 16,509,000
CNN: 3,950,000

Trong một tin liên hệ, ông Ted Turner, chồng cũ của bà Hà Nội Jane Fonda, cũng là sáng lập viên đài CNN, trong một cuộc nói chuyện với đài CBS, đã than phiền CNN đã bị chính trị hóa quá nặng nề, ít chú tâm về việc thông tin trung thực, và do đó, thiếu cân bằng. Ông Turner đã không có liên hệ gì đến CNN từ lâu rồi.

http://diendantraichieu.blogspot.com/2018/09/su-that-sau-tan-tuong-ieu-tran.html#more
06/10/201816:38:02
Khách
Đọc bài viết này thì tôi tin chuyện của Mi Thu là có thật, nhưng tại sao Mí Thu không nói với cha mẹ và người chị sau khi ông này sàm sở mà lại để tới bây giờ mới nói ra? và một điều làm tôi tin là sau nhiều năm giấu kín này cô thuật lại mà vẫn còn nhớ những chi tiết , chứng tỏ đó là sự thật. Còn bà Ford lại không nhớ một chi tiết gì , chỉ nhớ là ông TP này hình như là người học trò năm xưa đã có mặt trong buổi tiệc đó( không biết có tiệc thật không, hay lại bịa ra). Nên theo tôi đây chỉ là trò chính trị mà đảng DC( tôi cũng ghi danh DC khi nhập quốc tịch) đã hành động gian dối làm mất lòng tin của riêng tôi.
06/10/201816:27:01
Khách
Trả lời Sao Nam Trần Ngọc Bình.

Ex-Boyfriend của bà Ford mới đổi tư đảng Dân Chủ qua Cộng Hòa, trước ứng cử Dân Biểu ở Utah bị rớt đài.


Ông ta nói Bà Ford dạy một người bạn xin làm FBI về cách tập trung tinh thần khi ngồi trên Lie Detector. Bà bạn nói không hề có chuyện đó.


Ông ta còn bảo ba Ford không bao giờ tâm sự với ông về chuyện sexual assault. Trong lời khai của bà Ford, bà nói không kể chuyen nầy với ai cho đến khi hai vợ chồng đi gặp cố vấn hôn nhân (marriage counsellor) năm 2013. Lúc đó bà mới nói đến việc Kavanaugh tấn công tính dục.


Bà nói về việc nầy lần nữa năm 2016.
Trong khi đó, bạn ông Kavanaugh khai là ông hay uống rượu say xỉn. rồi bạo hành.

Ông Kavanaugh biết là Ba Ramirez, bạn học Yale sẽ tố cáo chuyện ông tuột quần, phơi bộ phận sinh dục truoc mat ba Ramirez nên ông viết thư cho bạn bè, cầu cứu họ. Chuyện nầy phổ biến trên truyền thông.


650 giáo sư trường luật, 2400 luật sư, cơ quan ngôn luận của giòng Jesuit (một think tank của giáo hội Công Giáo) trước đây ủng hộ Kavanaugh bây giờ yêu cầu Quốc Hội đừng bỏ phiếu Yes. Không lẽ tất cả những người này đều sai. Luật Sư Đoàn (ABA) cũng yếu cầu Quốc Hội đừng bỏ phiếu Yes.

Xin nhắn fans của Fox News: các bạn nên đọc nhiều báo dung dan từ lề trái tới lề phải (NY Times, Washington Post - Wall Street Journal để có tin tức đa chiều). Fox News không phải là một đài truyền hình được đánh giá cao.
06/10/201816:26:57
Khách
....Về sự xúc động của ông Kavanaugh, quý độc giả thử đặt mình vào chỗ ông Kavanaugh: bị vu cáo và bị đánh tàn nhẫn như vậy, quý vị có thể bình tĩnh như cái tủ lạnh được không?
Trước khi ném đá vào người khác, có nên tự soi gương mình?.....

Năm xưa, thống đốc DC Micheal Dukakis ra tranh cử tổng thống. Ông chủ trương chống án tử hình bất kể tội phạm nặng cỡ nào. Trong cuộc tranh luận trên TV với ông Bush cha, ông Dukakis bị hỏi “Nếu như bà vợ ông bị hãm hiếp và giết chết, ông có chấp nhận án tử hình chống hung thủ không?”.

Ông Dukakis mặt tỉnh bơ, không đỏ mặt cũng chẳng ‘nghiến răng nghiến lợi’ gì, bình tĩnh nêu ra đủ thứ luật lệ rồi nhấn mạnh ông sẽ áp dụng luật. Ông Dukakis thất cử.
Các chuyên gia khi đó cho rằng ông Dukakis đã chứng tỏ mình là một cái máy không có tình người, không thể làm tổng thống được vì tổng thống là người lúc nào đầu óc cũng phải tỉnh táo dĩ nhiên, nhưng cũng phải có tình người để hiểu lòng người, ý dân.

Xin nhắc lại, vài ngày trước khi ra điều trần, hai ông bà Kavanaugh lên đài TV Fox để phỏng vấn. Ông nói chuyện bình tĩnh, nghiêm chỉnh vì nói với phóng viên đài Fox và cho khán giả nghe, là những người không có trách nhiệm gì trong vụ tấn công ông.

Phe cấp tiến xúm vào chê ông là robot, người máy trả bài, không có tình người, có vẻ nhu nhược, không thể làm quan toà được. Không khác gì trường hợp ông Dukakis mấy.
Vào cuộc điều trần, đối diện với những người cố tình muốn tàn sát ông, tàn sát sự nghiệp và gia đình ông, ông xúc động và nặng lời thì bị tố thiếu bình tĩnh. Nói cách khác, kiểu gì thì cũng bị đánh.

Ngoài ra, nhiều mũi tên khác cũng đang được bắn tới tấp vào ông Kavanaugh, hy vọng sẽ có một mũi bắn trúng tử huyệt.
Bà Feinstein than phiền ông Kavanaugh đã không tôn trọng các nghị sĩ DC.
Làm như thể các nghị sĩ DC rất tôn trọng TP Kavanaugh vậy.

Tôn trọng là con đường hai chiều chứ không phải một chiều. Đòi hỏi người khác phải tôn trọng mình trong khi mình đạp người ta xuống bùn là một đòi hỏi lố bịch.


Bà Hillary cho biết bà theo dõi cuộc điều trần trên TV và thấy cần phải tin bà Ford. Bà nhận định phụ nữ đã bị coi thường, xử ép, không ai tin lời của họ từ quá lâu.

Câu hỏi cho bà Hillary: thế năm xưa, trước khi cái áo đầm dính tinh khí của ông chồng bà bị lộ ra, bà tin cô Monica hay bà tin ông chồng?

Kẻ này nhớ lại câu nói của đại triết gia Pháp Voltaire: “Chính trị là phương tiện để những chính khách không có nguyên tắc chỉ đạo dùng để điều khiển những người không có trí nhớ”.
Bà Hillary có nguyên tắc gì không? Có nghĩ là dân Mỹ không có trí nhớ?

Tổ chức cực tả ACLU (American Civil Liberties Union) so sánh ông Kavanaugh với cựu TT Clinton. Hai câu hỏi cho ACLU:

1) Với TT Clinton, có bằng chứng cụ thể là chiếc áo đầm dính tinh khí, vụ tố ông Kavanaugh có bằng chứng gì?

2) Hai trường hợp ‘giống nhau’, vậy tại sao ông Clinton vẫn xứng đáng làm tổng thống mà ông Kavanaugh không xứng đáng vào TCPV?

Về phần bà Ford, Bà nói trước Thượng Viện là bà đã run sợ khi đi thử máy dò nói dối.
Tin mới nhất: bà Ford là chuyên gia về máy dò nói dối, và trong tư cách giáo sư tâm lý, biết rất rõ cách trả lời máy nói dối cho thông, đã từng chỉ dẫn cho một người bạn xin việc với FBI cách để lách qua cửa ải phải qua máy này mới được FBI nhận vào làm.

Trong khi đó, hàng trăm phụ nữ khắp nước đã lên tiếng bênh vực ông Kavanaugh, chỉ trích việc ông này bị phe cấp tiến và TTDC lôi xuống bùn mà chẳng có bằng chứng hay nhân chứng gì.

Báo cấp tiến The Atlantic gióng chuông báo động: các bà bảo thủ đang nổi giận và nhất quyết lên tiếng trong cuộc bầu cử tới khi thấy đảng DC đã đi quá xa, khai thác phụ nữ làm vũ khí chính trị.

http://diendantraichieu.blogspot.com/2018/10/vu-kavanaugh-tiep-tuc-song-gio.html#more
06/10/201815:37:14
Khách
Sao Nam Trần Ngọc Bình
Chào Quý Bạn Đoc
Tôi đọc được một mẩu tin thấy nên thêm vào mục ý kiến bạn đọc:
Bạn trai cũ của bà Ford gửi thư cho TV tố cáo bà Ford- Oct 2, 2018
"Sáng nay bạn trai cũ của bà Christine Ford, người tố cáo quan tòa Brett Kavanaugh tội cưỡng dâm, gởi lá thư lên Ủy ban Thượng viện Tư pháp Hoa Kỳ trình bày rằng những điều bà ta tuyên bố không đúng sự thật như trong buổi điều trần. Nhất là về vấn đề bà ta nói dối là không biết gì về máy Polygraph và cách chuẩn bị đối với máy này.
Thế là ông Thượng Nghị Sĩ Chuck Grassley, Chủ tịch Ủy ban Thượng viện Tư pháp Hoa Kỳ nổi nóng lên và tức tốc gởi một lá thư đến cho luật sư của bà Christine Ford yêu cầu phải gởi ngay lập tức cho Ủy ban tất cả hồ sơ của bà ta liên quan đến vấn đề Polygraph, vấn đề liên hệ với báo chí, quốc hội, liên hệ đến tố cáo quan tòa Brett Kavanaugh và cả những hồ sơ về phiên điều trị năm 2012 của bà.
Gậy ông đập lưng ông. Phen này thì bà Christine Ford sẽ là người ăn không ngon ngủ không yên.
Ác lai ác báo là thế.
Theo vài nguồn tin thì có thể vào thứ Năm này (4/10/18) FBI sẽ hoàn tất công việc điều tra và phỏng vấn và nếu có thể Thượng Viện sẽ bầu quan tòa Brett Kavanaugh vào Tối Cao Pháp Viện ngày thứ Bảy hoặc một vài ngày sau.
Jonathan Huynh"
Xin tường trình cùng quý bạn đọc.
Trân trọng
06/10/201806:28:15
Khách
Không ai trả lời được câu hỏi của "Người đọc" về sự việc bà Ford nói chuyện này từ 2013-2016 nhưng cứ mạnh miệng buộc tội.
Bà Ford biết trước sẽ bị đánh như ở đây hoặc tệ hơn.
Không có gì đáng ngạc nhiên.
06/10/201803:43:17
Khách
Sách nhiễu tình dục là đồi bại. Hiếp dâm là phạm tội ác. Vu oan cho người vô tội là thất đức. Là nạn nhân của kẻ đồi bại hay của kẻ hiếp dâm không có nghĩa là đương nhiên được quyền vu cáo. Bà Ford phạm tội thất đức.
05/10/201822:59:04
Khách
That tinh khong biet nen tin ai ay.
Nhung thay ong Kavanaugh hung hang khi bien minh cho minh thay cung la. Minh hoan toan vo toi thi cu noi vay, nhin thang, binh tinh, tu tin dang nay ong gian du qua? Why are you so defensive.
Toi cung muon President Trump nen co thai do nhu vay. Ong noi khong he co collusion with Russia thi cu de cho Mr. Muller dieu tra sang to de giai oan cho ong. Roi ong co quyen sue lai nhung nguoi da to cao bay . Sao ong cu chuoi rua va doa duoi ong Muller. Why? Da la vang thiet sao lai co ve so lua? Lam nguoi binh dan nhu toi cu tu hoi...
Thuong thi nhung nguoi duoi ly hay chuoi rua nang loi voi doi phuong hy vong "ca vu lap mieng em"!
Toi dong y voi Nghia N la Viet Bao da vo cung cong bang, cho dang tai bat cu nhung y kien cua ca 2 ben doi lap, ke ca nhung y kien bat dong dien ta hoi gay gat, thieu le do.
You can afford to lose 100 readers Viet Bao!!!
05/10/201822:48:22
Khách
Luật sư Mitchell khơi ra vài điểm đáng chú ý:

- Bà Ford cho biết hai luật sư thầy dùi ngồi bên cạnh là do bà Feinstein ‘giới thiệu’. Chứng tỏ bà Feinstein đã ‘hợp tác’ chặt chẽ với bà Ford ngay từ đầu, từ trước khi bà Feinstein tung câu chuyện ra.

Điều này đi ngược lại cái biện giải muốn giữ bí mật cho bà Ford nên không công bố bức thư sớm hơn.
Muốn giữ bí mật sao lại lo giới thiệu luật sư cho bà Ford?

- Bà Ford nói bà không biết ai trả tiền bà đi thử máy đo nói thật (kiểm tra nói dối) và cũng không nói rõ lý do tại sao phải làm chuyện này.

Trước hết, chẳng ai biết bà đi kiểm tra nói dối về chuyện gì, có liên quan đến vụ tố ông Kavanaugh hay không. Sau đó, điều lạ lùng là bà Ford không nhớ ai đã giới thiệu chuyên gia làm việc này cho bà, không biết tốn bao nhiêu và ai trả tiền (số tiền này do hai luật sư thầy dùi của bà Ford trả, có lẽ do bà Feinstein ‘thu xếp’).

- Bà Ford khẳng định bà viết thư nặc danh vì không muốn chường mặt ra. Nếu bà nghĩ bà có thể gặp một dân biểu DC, viết thư cho bà nghị sĩ, thuê luật sư, kể chuyện cho báo Washington Post mà vẫn có thể không chường mặt ra thì hoặc là bà nói láo, hoặc là bà ngu ngơ hơn đứa con nít tiểu học chứ không phải là giáo sư đại học về tâm lý.

Quái lạ hơn nữa, bà nghị sĩ Feinstein biện giải việc bà giữ câu chuyện bí mật vì bà tôn trọng ý của bà Ford muốn dấu tên.
Xin lỗi, bà là ‘niên trưởng’ của DC trong Ủy Ban, đã làm chính trị Mỹ đến bát tuần mà có thể nghĩ sẽ giữ bí mật này sao?

Trong chính trị Mỹ, giữ bí mật không khác gì lấy lưới đánh cá chặn nước. Sự thật giản dị hơn nhiều: bà Feinstein ngay từ đầu đã bàn thảo kế hoạch phục kích ông Kavanaugh với bà Ford, giới thiệu luật sư, trả tiền bà Ford đi thử máy nói thật, dìm câu chuyện, đợi đến giờ chót mới bung ra, với hy vọng sẽ là lý do chính đáng để hoãn mọi việc đến sau bầu cử.

- Bà Ford bị vạch rõ nói láo một chuyện: ban đầu, bà từ chối ra điều trần tại Hoa Thịnh Đốn, vịn lý do bà sợ đi máy bay và đòi FBI điều tra, y chang lập luận của khối DC, tìm cách câu giờ cho đến khi TNS Grassley cho tối hậu thư thì đành phải ra điều trần.
Bà Mitchell chứng minh bà Ford đi máy bay rất thường xuyên, rất thích đi nghỉ hè tại Hawaii và du lịch thế giới.

Khi chủ tịch Ủy Ban nhắc lại Thượng Viện sẵn sàng cử người đi San Francisco gặp bà để bà khỏi phải đi máy bay qua thủ đô, thì bà Ford nói bà “không hay biết” đề nghị này.
Đề nghị này, cả nước biết vì báo đăng đầy rẫy (kể cả diễn đàn này), “không hay biết“ nghiã là sao?

- Bà Ford nói đi dự party tại một nhà gần một câu lạc bộ có hồ bơi, nơi bà đi lội trước khi đến dự party.
Bà Mitchell đưa ra bản đồ cho thấy nhà bà Ford cách hồ bơi gần 9 miles, không thể đi bộ được.
Bà Ford khi đó 15 tuổi, chưa được lái xe, tất nhiên có người chở đến và đưa về. Bà Ford không nhớ ai, và cũng chưa có một người nào nhận đã làm chuyện này.

Party đó có 5 người tham dự theo bà Ford. Ngoài bà và ông Kavanaugh ra, cả 3 người kia đều ký giấy xác nhận không biết gì về cái party đó. Thế thì ai đưa bà về?
Ý định của bà Mitchell: chứng minh cái party đó đã không xẩy ra, hay nếu xẩy ra thì bà Ford cũng đã không có mặt tại đó.

- Chuyện lạ: bà Ford khai bà lên lầu để đi vào nhà cầu trên lầu (căn nhà không có nhà cầu dưới nhà, gần phòng khách sao?), nhà cầu trên lầu ngay cạnh một phòng ngủ, bà bất ngờ bị xô vào phòng ngủ và đè ngay lên giường, bà đánh lộn, xô ông Kavanaugh ra, chạy ra khỏi phòng.

Trong tình huống đó mà bà lại nhớ rõ căn phòng như thế nào, có bàn ghế tủ giường như thế nào theo lời khai của chính bà.
Những chuyện lớn như nhà nào, của ai, bà đến và đi như thế nào,... thì lại không nhớ. Trí nhớ của bà Mỹ gọi là ‘selective memory’, trí nhớ có tuyển lựa.

Trích dẫn nguồn:
http://diendantraichieu.blogspot.com/2018/09/su-that-sau-tan-tuong-ieu-tran.html#disqus_thread
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,305,992
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2019 và đã nhận giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho bài viết góp phần phát triển văn hóa Việt tại hải ngoại.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012.
Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải VVNM 2019. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79
Tác giả lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải VVNM 2019. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.”
Tác giả là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011, với loạt bài tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Kỳ
Tác giả tên thật là Đặng Thống Nhất, một nhà giáo hồi hưu. Sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota.
Tác giả tên thật là Đặng Thống Nhất, một nhà giáo hồi hưu. Sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas.