Tâm Sự Bẩy Năm Định Cư
Tác giả: Tuyết Bùi
Bài số 2701-16208772- vb281709
Tác giả là cư dân Virginia, định cư tại Mỹ từ năm 2000. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Tuyết Bùi là tâm sự bà mẹ goá, một mình làm nghề nail nuôi con. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
***
Tính tới thời điểm này, ba mẹ con tôi định cư ở nước Mỹ được 7 năm. Đếm trên đầu ngón tay, bảy năm không là bao so với một đời. Nhưng đối với tôi đó là một quá trình dài đằng đẵng phấn đấu không ngừng để có thể đứng vững và hội nhập vào nước Mỹ.
Năm 2000, ăn tết VN xong ba mẹ con tôi lên máy bay sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, do bố tôi bảo lãnh. Lần đầu tiên ngồi trên máy bay, lòng tôi hồi hộp lo sợ vô kể, nhưng không dám nói ra, sợ hai con tôi sợ, vì chúng còn bé quá! Đứa lớn 10 tuổi, bé 6 tuổi. Tôi sợ! Sợ không biết sẽ sống ra sao trên đất Mỹ hoàn toàn xa lạ, tất cả mọi cái bắt đầu từ số zero to tướng.
Dù sao tôi cũng cám ơn Trời Phật đã đưa gia đình tôi qua Mỹ mà không phải đối mặt với những vất vả, hãi hùng, kinh khiếp nhất, khi phải rời quê hương ra đi, mong thoát khỏi chế độ cộng sản. Cảm thấy may mắn hơn vạn lần những người vượt biên đường biển, đường bộ đối diện với công an, cưới bóc, hải tặc, giông tố, mạng sống luôn treo mong manh trên sợi tóc.
Sau khi ổn định giấy tờ và nơi ăn, chốn ở, nửa tháng sau, tôi theo người quen ra tiệm học nghề Nails. Hồi ở Việt Nam, tôi không có chủ định sang Mỹ làm Nails, nhưng khi tới Mỹ rồi thấy trình độ Anh Văn của mình kém quá, nên đành vậy! Vả lại, tôi cần tiền, có việc làm lo cho hai con và những chi tiêu hằng ngày.
Vô tiệm, chị chủ Nails thông dịch dùm tôi. Tuần lễ đầu tôi còn lọng ngọng, tay run. Nhưng được cái sáng dạ, chịu khó, tuần lễ thứ hai đã quen việc. Công việc cuốn hút tôi làm hết 7 ngày mỗi tuần, không thể nào dứt ra để mà học ESL được. Thôi đành phó mặc!
Gia đình thấy tôi đã làm ra được tiền nên không cần quan tâm tới ba mẹ con tôi nữa. Từ ngày đó cho đến nay bẩy năm rồi, tôi tự bươn chải, xoay sở một mình và tự nhủ giống như câu hát "Lâu rồi, đời mình cũng qua." Đôi khi ngẫm nghĩ, so sánh con người mình của ngày trước và hiện tại mà bỗng giật mình. Yếu đuối, ủy mị, luôn ưu phiền, nay không còn nữa! Thay vào đó, thực tế buộc mình phải can đảm, mạnh mẽ, dứt khoát.
Nhớ lại chuyện của 10 năm qua, lúc phải ký xác nhận giấy chứng tử cho chồng, tôi cảm thấy thế giới quanh mình vụt xụp đổ. "Tôi có thể làm gì nhỉ"" Tôi đã tự hỏi mình như vậy bao lần, khi cố vượt qua nỗi buồn đau vì cái chết của chồng. Chấp nhận không còn người chồng thân yêu trong đời thật giống như một bản án lưu đày, tháng năm những tưởng là vô tận. Ngày trước, tôi hoàn toàn sống dựa vào chồng từ tinh thần, đến vật chất. Tôi như một cây lan rừng sống tầm gởi vào cây thông, không biết gì đến cạm bẫy ngoài đời. Sự ra đi đột ngột của anh làm tôi hụt hẫng.
Ngày xưa, ông xã tôi thường hay lo lắng và bảo tôi rằng nếu như không có anh ấy, tôi như người đi biển mà không được học bơi, cũng không biết chèo chống là gì, lại không được trang bị phao thì khó sống lắm! Giờ ngẫm lại quả lời chồng tôi nói không sai.
Tương lai của tôi mờ mịt và không muốn nghĩ đến. Đôi lúc chỉ muốn tan biến theo ông xã, để nội ngoại đừng nghĩ rằng mình không đủ sức đưa con đi vào bờ. Chới với trong một thời gian dài, tôi khổ tâm không ít! Đúng như ông xã từng nói, cha mẹ sanh tôi ra không tập cho bơi, rồi cũng không có phao, sống được là nhờ "Ơn trời". Nhưng tuổi thơ của 2 trẻ chỉ còn chỗ dựa cả về về vật chất lẫn tinh thần là chính tôi!
Tôi không muốn hoàn cảnh khốn khổ của mình bị lập lại. Tôi đang tập cho 2 trẻ phải biết bơi- chúng phải được bình yên, học hành đến nơi, đến chốn, không như mẹ nó.
Cũng may, nhờ ơn trên, tôi luôn được bạn bè giúp đỡ và công việc làm Nails cũng tạm trôi chảy. Thời khóa biểu của tôi từ ngày sang Mỹ tới giờ, giống như Charlot trong phim "Thời Đại Tân Kỳ"- lúc nào cũng như cái máy luôn tay luôn chân- một ngày như mọi ngày, không có thời gian dành cho con cái. Tôi cảm thấy có lỗi như "đem con bỏ chợ." Cuộc sống không cho phép tôi tạm nghỉ và cũng không cho phép tôi mệt mỏi. Mặc dù tôi rất…rất…mỏi mệt!
Công việc làm Nails nhiều khi cũng thấm đẫm nước mắt. Không ít đau lòng vì cảnh trâu buộc ghét trâu ăn! Biết làm sao được! Khi đó là qui luật đấu tranh kinh tế. Tôi thì chẳng bao giờ muốn tranh với ai, luôn sống đúng lương tâm và bản thân, đành trông vào ân sủng của Thánh nhân đãi kẻ khù khờ…
Bẩy năm qua, tôi cũng có ít nhiều kinh nghiệm trong nghề Nails, buồn vui của nghề và không phải không có những đụng chạm giữa chủ và thợ. Thiên hạ thường đưa ra lời bóng gió chê bai "Nghề Nails hạ cấp, dân không có học không biết tiếng Mỹ rành mới làm Nails." Tôi thjì thấy nghề nào cũng là nghề, cũng mồ hôi nước mắt đổ ra mới kiếm được đồng tiền. Đôi khi các bạn sinh viên VN, dù nam hay nữ, khi học xong đại học chưa kiếm được việc làm chính thức cũng học Nails làm tạm thời để chờ việc. Nhiều bạn sinh viên nữ tâm sự trong suốt thời gian 4 năm đại học, xin làm Nails part time để có thêm tiền chi phí cho sách vở và linh tinh. Lấy ngắn nuôi dài! Đây cũng là nghề làm dâu trăm họ, phải khéo chìu chuộng những bà khách khó tính như bà mẹ chồng, đến khi khách hàng mỉm cười hài lòng, nói thankyou, lúc đó mới nhẹ cả người.
nguoi thu c/s