Hôm nay,  
CTA_United Educators_Display_728x90_Vietnamese - Nguoi Viet
CTA_United Educators_Display_300x250_Vietnamese - Nguoi Viet

Hình Bóng Cuộc Đời

19/12/200600:00:00(Xem: 232515)

HÌNH BÓNG CUỘC ĐỜI

Người viết: XUÂN MAI

Bài số 1156-1765-476-vb2181206

Tác giả Xuân Mai cùng gia đình định cư tại Pháp. Lần đầu dự viết về nước Mỹ, bà gửi ba bài viết ngắn, vừa kể chuyện vừa chia sẻ những quan niệm về cách sống hạnh phúc. Sau đây là bài thứ nhất trong loạt bài của bà.

*

Sức khỏe là một phần tối ư quan trọng trong đời sống con người. Chúng ta ai cũng hiểu biết, nhưng bạn không thể hình dung sức khỏe đã ảnh hưởng trên con người đến mức độ nào!

Cách đây hơn một tháng tình cờ tôi gặp lại một người khách hàng, một cô gái Pháp trẻ, trên dưới 25 tuổi, sau một thời gian bặt tin cô đã lâu. Gương mặt và vóc dáng của cô tôi nhớ rất rỏ, vì cô là một thiếu nữ rất đẹp, nét đẹp mảnh khảnh, trong sáng và quyến rủ, trên môi lúc nào cũng tươi cười. Tuy cùng là phụ nữ, nhưng tôi rất thích ngắm kín đáo những cô gái trẻ đẹp, có nét đẹp tự nhiên. Vì tuổi trẻ và sắc đẹp mang đến cho tâm hồn chúng ta cả một mùa xuân rực rở, phải không bạn"

 Chúng ta một khi yêu thiên nhiên, âm nhạc hay những gì thuộc về nghệ thuật..., chúng ta chắc sẽ xao động khi thấy cái đẹp của tạo hóa, tỏa ra từ tâm hồn hoặc thể chất.

Vừa gặp lại cô thiếu nữ trẻ tuổi này, tôi sửng sốt nhưng ráng giữ bình tĩnh và dằn lòng để tiếp chuyện cô. Trong lúc đó như ai thầm bảo tôi: tình người không có biên giới,  không phân biệt nguồn gốc dân tộc.

Còn đâu mái tóc vàng óng ánh, phủ kín bờ vai!

Còn đâu đôi mắt trong xanh với nụ cười xinh xắn!

Cuồng phong của cơn bão Katrina ác nghiệt đang thổi qua đời cô! Tim tôi như ngừng đập khi nghe cô bùi ngùi kể cô đang đối diện với cơn bệnh nan y.

Lặng người trong giây lát, tôi khuyên cô nên sống với tâm bình thản và đừng bi quan. Rồi tôi kể cho cô nghe câu chuyện người bạn tôi bị cancer cách đây 15 năm nhưng hiện tại vẫn khỏe mạnh, dù bị bịnh nan y nhưng cô vẫn sống một cách lạc quan.

Không ngờ câu nói ấy của tôi trong một khoảnh khắc, giúp bông hoa kia  trở nên khởi sắc, mang nhiều niềm tin vào cuộc sống.

Cô tươi cười và hỏi tôi về đạo Phật. Cô cho biết cô bắt đầu tìm hiểu đạo Phật khi biết mình bị bịnh. Cô rất vui vẻ, say mê khi kể về cuộc đời Đức Phật. Tôi vui lây dù rằng tôi không trả lời được hết các câu hỏi về Phật Giáo của cô. Trong bụng tôi nghĩ thầm, chắc về nhà tối nay hỏi lại Ông Xã giải đáp về triết lý cao siêu của đạo Phật, liệu «nhà » tôi có trả lời được không!  

Trên  đường lái xe về nhà hôm đó, lòng tôi vẫn buồn man mác. Tôi không lái xe thẳng về nhà, mà thả xe chạy dọc theo bờ hồ, cách không xa nhà tôi lắm. Nhìn nước hồ phẳng lặng, buổi chiều hoàng hôn xuống thật đẹp, tâm hồn tôi xúc động. Tôi ước gì lúc này được nghe tiếng đàn piano của  Richard Clayderman, những bài như « Les derniers jours d'Anastasia Kemsky » hoặc « River of no return »... để quên đi nổi buồn của một người khách trẻ.

Vừa về tới nhà, thấy nét mặt không vui của tôi, ông xã tôi và hai con bèn hỏi, tôi liền kể về câu chuyện đã qua. Ông xã tôi không lạ gì bản tính nhiều cảm xúc của tôi, bèn nói:

" Về nhà em nên quên hết chuyện buồn của khách hàng. Cuộc đời sinh ly tử biệt ai tránh đuợc."

Câu nói là một lời khuyên, chợt nghĩ tới hạnh phúc vợ chồng, còn thời gian thì chúng ta phải biết  tận hưởng những gì mình đang có trong giây phút hiện tại.

Tuần sau hai vợ chồng chúng tôi có dịp lại đi nhảy đầm và ca nhạc sống, trong club những cặp vợ chồng Việt Nam tuổi hồi xuân. Đây là một môn giải trí mà cả hai chúng tôi đều thích.

Khiêu vũ giúp chúng ta giữ được sự vui tươi,  trẻ trung trong tâm hồn, lẫn hình thức, nhất là phụ nữ, không quên chăm sóc bề ngoài của  mình.

 Tựa đầu vào vai ông xã, tôi nói:

"Em và anh tuần sau đi chơi nhảy đầm rồi. Em thích mãi mãi là vợ và cũng là người tình bên anh cho đến cuối đời".

Lời nói ngọt ngào, tình tứ đó làm ông xã tôi cảm động,  âu yếm bảo tôi:

"Lúc nào trong tim anh chỉ có một mình em thôi. Anh thương em từ buổi đầu tiên gặp gỡ".

Càng lớn tuổi, chúng tôi thường hay biểu tượng sự thương yêu bằng những lời nói hay lặp lại, những lời an ủi và chia xẻ, để cùng nhau chung vui trong cuộc sống.

Một con người mà trái tim biết yêu thật sự, phải biết sống, yêu thương và làm hết sức mình cho cuộc sống hiện tại. Thực tế cuộc sống  trước mắt nếu bạn muốn trốn tránh, để tìm quên lãng và sống về những kỷ niệm ở quá khứ, chính là bạn muốn quên đi trách nhiệm, không hẳn bạn đã yêu quá khứ"

Một tâm hồn yêu thương, biểu hiện ngay trong cuộc sống hiện tại, lúc nào cũng có một cách sống tích cực hòa hợp cho mình và những người mình thương yêu.

Những kỷ niệm tuổi xanh là những dòng sông đẹp, cho ta thêm phần cảm hứng trong cuộc sống muôn vẻ, như những học sinh ở các trường học ở hải ngoại, ngoài học chữ, còn học vẽ, học đàn, học thể thao,...  Đầu óc biết sáng tạo, nhìn thấy nhiều bầu trời chung quanh ta mang mỗi vẽ và một màu sắc riêng.

Nét đẹp của tâm hồn, đựợc ví như tình quê hương bao la sâu sắc của những bậc cha mẹ, nhất là ở quê nhà, từng giọt mồ hôi và sức lao động của họ đổ xuống, chỉ để mong con mình mau lớn và thành người.

Thế hệ con cháu của chúng ta nếu  là những cánh én nhiều nghị lực, đầu óc tự chủ, tâm hồn có một tương lai, mục đích định hướng, thì xã hội sẽ chắc chắn gặt hái được một niềm tin vững mạnh.

Trong cuộc sống ở hải ngoại: kiến thức, nghề nghiệp và việc làm là một phần quan trọng trong đời sống con người, giúp ta hiểu được "Độc lập, Tự chủ, và Tự do " một cách chính xác.

Một xã hội càng văn minh, ít bất công hơn xã hội VN hiện giờ, vai trò người phụ nữ càng được phát huy bởi những cá tính, lập trường và ý chí tự lập của họ. Họ sẽ có một chỗ đứng trong xã hội, và ngay trong chính gia đình riêng của mình. Họ càng không thể là một cánh hoa chùm gởi, mà vận mệnh tùy thuộc vào sự xếp đặt và lèo lái bởi  những người khác.

Trong tình người chúng ta đang học kinh nghiệm để biết đến Chân Thiện Mỹ. Trên đường đời, học hỏi đến Chân Thiện Mỹ, tôi và các bạn sẽ phải đấu tranh rất nhiều, nhưng mỗi cố gắng nho nhỏ sẽ mang  đến nguồn vui hạnh phúc cho bạn, cũng như tôi.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 840,406,131
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận Giải Danh Dự VVNM 2001 và giải chung kết VVNM 2004. Khởi viết cùng lúc với giải thưởng Việt Báo, tác giả đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, "Cạnh Đền" và mới nhất là "Bước Chân Định Mệnh". Hai cuốn sách gộp chung gần 1.000 trang truyện ký về cuộc đời của chính tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ bảy của bà kể về chuyện họp mặt trường cũ trên du thuyền.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của bà kể về người bảo lãnh của gia đình, một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, vừa ra đi tại Atlanta.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết tên thật là Lâm Túy Mĩ (Milam Túy Hoa). Trước 1975, làm việc cho ngân hàng Việt Nam Thương Tín chi nhánh Nguyễn Tri Phương, Quận 5, Saigòn. Năm 1976, sau đợt đổi tiền, bị sa thải vì có chồng là "ngụy quyền". Vượt biển, và định cư ở Hoa Kỳ từ hè năm 1979. Từng là nhân viên thành phố Long Beach trên 28 năm. Sau hưu trí, hiện là cư dân Santa Ana. Mong tác giả tiếp tục viết.