Hôm nay,  

Con Số Định Mệnh

05/07/200600:00:00(Xem: 130500)

Người viết: MINH PHƯỢNG

Bài số 1051-1660-373-vb4050706

*

Tác giả Minh Phượng là cư dân Portland, tiểu bang OR. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà góp cho giải thưởng Việt Báo kèm theo thư nguyên văn như sau: “Tôi tên Minh Phượng, qua Mỹ từ 75, lúc mười ba tuổi.  Tôi đọc Việt Báo hàng tuần trên internet và rất thích đọc những mẩu chuyện trong phần Writing contest (Thi Viết). Hôm nay tôi viết một câu chuyện nhỏ gởi đến toà báo để giúp vui.  Tiếng Việt và văn phạm tôi không giỏi cho lắm.  Xin nhà báo thông cảm.”

Minh Phượng có thể yên tâm tiếp tục góp thêm bài mới. Cách viết văn Việt ngữ của bà tinh tế, giản dị, vui vẻ, không hề thấy trở ngại văn phạm.

*

Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12).  Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó.  Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ.  Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được.

Ở bên Mỹ này, hầu như mọi người ai cũng có một con số đặc biệt cho riêng mình.  Có người gọi nó là "số hên" (lucky number), hoặc số ưa thích nhất (favorite number). Con số mười hai của tôi thì chẳng đưa đến cái hên cho tôi bao giờ, nhưng tôi cứ thích nó.  Theo cách tính nút thường thấy khi ta tính số nhà, số xe, con số 12 gồm số 1 và số 2, cộng lại thành 3 nút.  Con số ba, dù tôi không bao giờ để ý đến nó, nhưng không biết có phải là định mệnh hay không, lúc nào nó cũng đi liền với tôi như hình với bóng từ khi tôi còn nhỏ và cho đến bây giờ

Mẹ tôi kể, hồi tôi ba tuổi, tôi bị lên đậu mùa rất nặng, tưởng chết.  Mẹ tôi đã cầu nguyện và thuốc men ngày đêm, rốt cuộc tôi cũng qua khỏi,  nhưng mặt và toàn bộ thân người đều bị rỗ và sẹo khắp nơi.

Năm tôi bảy tuổi, ở Việt Nam hồi đó, với cái tiền trợ cấp quả phụ mà mẹ tôi lãnh hàng tháng, mẹ thỉnh thoảng chơi số đề với cái hy vọng một ngày nào, chó táp phải ruồi, sẽ trở lên giàu có.  Cái ước vọng mạnh mẽ đó đã in sâu vào tâm não tôi.  Khi lớn hơn chút chút, một đêm tôi nằm mơ thấy mình đang nằm ngủ trưa, bỗng có hai cô gái mặc áo dài không biết từ đâu tới lay gọi tôi dậy, đưa cho tôi một chén cơm và hai chiếc đũa, rồi lặng lẽ bỏ đi.  Khi tỉnh dậy, tôi kể lại giấc mơ đó với mẹ. Mẹ  tôi tính toán rồi nói mẹ sẽ mua số đề với con số Ba, hoặc mười ba vì trong giấc mơ tôi chỉ thấy có ba người, tôi và hai cô gái.  Họ cho tôi thêm 1 chén cơm và 2 cái đũa.  Cái gì cũng đều là số ba cả.

Một tuần sau đó, mẹ tôi đã dẫn tôi đi sắm rất nhiều quần áo và đem tôi đi ăn hàng, liền suốt mấy ngày. Mẹ không nhắc gì tới chuyện “mua số Đề” theo giấc mơ của tôi nhưng tôi cảm thấy là mẹ đã trúng đề, nhờ mua theo con số tôi gợi ý.

Tuy mẹ tôi không chịu mặc nhận tôi nói đúng vì tôi chỉ là đứa con nít, nhưng tôi biết chắc rằng mẹ tôi đã kể lại cho Bác Trọng, một bà quả phụ ở cuối xóm, vì từ hôm đó, bác cứ gọi tôi đến và cho tôi những cái ngon, cái ngọt, hoặc cho tôi tiền để mua quà vặt rồi bảo tôi nói cho bác nghe một con số nào đó.   Như diều gặp phải gió, tôi cứ đoán đại, đoán bừa, miễn sao có ăn là tôi chịu, nhưng một thời gian sau, bác Trọng đã hiểu rằng, tôi không còn linh nữa.  Sau khi tiền mất, tật mang, bác đá tôi qua một bên.

Những năm ở bên Mỹ, tôi là người thứ ba, người cuối cùng được việc, khi tôi đi xem những cái game nào hoặc show nào, thì tôi lại thắng cái này, cái nọ, và khi nhìn lại thì lại thấy mình vô tình được xếp ngồi ghế thứ ba hoặc hàng thứ ba, và cứ thế nhìn lại, thì thấy cuộc đời mình mọi những biến cố to nhỏ đều vô tình bao quanh con số đó.

Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi.  Con cái đã khôn lớn, đứa vô đại học, đứa vừa lập gia đình.  Bao năm làm lụng, chúng tôi đã để dành được chút vốn liếng, mua nhà, mua cổ phần, và mua bảo hiểm nhân thọ (Life Insurance) để cho con cháu sau này.  Khi dư dả chút đỉnh và sở cho vacation, thì chúng tôi lại đi du ngoạn đây đó.  Cuộc sống coi như đã ổn định, con cháu, chúng tôi đã phân chia, đồng đều và đều ghi rõ trong di chúc.  Bây giờ chỉ còn một chuyện cuối cùng….

Ở đời, có một số người rất sợ chết, hoặc nghe đến chữ chết.  Tôi thì lại không vì từ nhỏ tôi suýt bị chết đuối và suýt chết rất nhiều lần.  Làng tôi ở, hầu như bị pháo kích hàng tuần, có khi hàng đêm. Khi chạy giặc từ Đà Nẵng vô Sài Gòn, xong đến vượt biên qua Mỹ, tôi cũng mấy lần bị tử thần đến viếng nhưng lại may mắn thoát khỏi.

Năm ngoái tôi có bàn với chồng nên mua trước hai miếng đất trong nghĩa trang thành phố để khi mất, có chỗ mà chôn.  Sau này, dù có để lại tiền cho con, cho cháu, thành phố sẽ không còn chỗ trống và phải chôn rất xa vùng ngoại ô, như vậy thấy tội nghiệp cho con cháu quá.   Nếu tụi nó không đi viếng thăm, thì là bất hiếu, mà nếu đi, thì quá bất tiện.  Đã lo thì lo cho trọn. 

Sau một năm tìm kiếm, tuần qua chúng tôi đã mua được hai lô rất là ưng ý của một cặp vợ chồng già Mỹ. Hai lô đất này nằm trên một ngọn đồi nho nhỏ. Ngay dưới đồi, là một bờ hồ nước thật xanh.  Chỗ chúng tôi nằm, gió thổi thật mát.  Chồng tôi nói, anh rất thích chỗ yên nghỉ này.  Chỗ này rất lý tưởng cho hai chúng mình ở bên nhau mãi mãi.

Sau khi thương lượng tiền bạc và làm thủ tục, giấy tờ, tôi cầm tờ giấy và bản đồ trên tay và đọc những hàng số ghi trên đó.

Tôi sanh năm Nhâm Dần. Tính theo ngôi thứ: Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi, như vậy là trong mười hai con giáp, tôi đứng vào hàng thứ ba.  Hai lô đất chờ an táng -từ ngữ Hán Việt gọi là “sinh phần”- của chúng tôi nằm vào khu III. Lô đất dành cho chồng tôi nằm ngay bên tôi, và con số lô đất dành cho tôi là… số 3.

Minh Phượng

 


 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 868,832,413
Trước ngày ra đi, chị Hường, một người học cùng lớp nhưng lớn hơn tôi mấy tuổi, mời tôi qua nhà ăn "chè chia tay"
Phải nói rằng tôi là thằng con trai vô cùng bướng bỉnh. Với tuổi đời ngót nghét ba mươi, ngồi nghĩ lại, quả thật tôi chưa làm được điều gì
Bà Nguyễn đi chợ Lion về quăng bịt gạo và các bao đựng đồ ăn xuống đất phịch phịch, vừa ngồi lên ghế đu tay vừa cầm tờ quảng cáo
Thế rồi, tôi cũng đậu tú tài, cũng nộp đơn vào võ bi, nhưng ngày lên danh sách nhập trường họ lại bỏ sót tên tôi
Buổi chiều hôm đó sau khi tan tiệc về nhà, một chuyện bất ngờ không tốt đẹp xảy ra, tất cả quần áo vật dụng cá nhân của tôi
Liếc nhìn quanh như sợ có công an rình rập, nhất là sợ người hàng xóm cạnh nhà thường hay để ý nhất cử nhất động của láng giềng
Sau khi tham dự Thánh Lễ nhà thờ, phái đoàn chúng tôi rủ nhau xuống hội trường của nhà thờ ngay dười basement thì được chứng kiến những đĩa tiết canh
Anh H. quê ngươì Phan Thiết, tuôỉ chưa đầy ba mươi khi miền Nam vào tháng tư đen. Lớn lên như các thanh niên trong thơì chiến
Tôi chạy vội vào nhà, lên phòng, nhanh tay mỡ nhạc radio đài FM100, một đài radio mà chỉ phóng thanh toàn là nhạc tình
Đối với người Việt mình thì cảnh mẹ chồng nàng dâu không có gì là lạ nhưng cái cảnh mẹ chồng mà nàng dâu lại là người Mỹ thì tôi chắc bà con
Nhạc sĩ Cung Tiến