Người viết: TỐNG CHÍ LINH
Bài số 718-1297-66-vb8-040305
Tác giả cho biết ông 58 tuổi, đã về hưu, hiện cư trú tại tiểu bang Minnesota, đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
*
Đứng ngoài balcon của căn phòng mới thuê. Lân đã hút hết hai điếu thuốc mà vẫn chưa thỏa thích. Chàng lấy gói thuốc ba số 5 trong túi để hút tiếp. Mùi thơm và khói thuốc bay cao vút,mắt chàng say đắm nhìn màu trắng, màu biểu tượng cho sự trong sạch và ngây thơ, tạo cảm giác hoài vọng ngày trước với bao kỷ niệm thời niên thiếu của chàng. Hình ảnh mấy thằng bạn ngồi trong quán café hút thuốc Capstan hay “thụt” bida tại các quán nước lần lượt hiện ra trong ký ức Lân…Ngày đó hút thuốc với bạn bè là để tìm được sức sống, lãng quên suy tư của người thanh niên thì ngày nay hút thuốc trong trạng thái buồn chán và sợ sệt của kiếp người tha hương vì hút thuốc hay uống rượu trà cần phải có bạn, mà bạn bè nơi xứ người ít tìm được bằng hữu tri kỷ, đó là chưa nói tới hút thuốc uống rượu thường gây sự phiền phức cho gia đình, vợ con.
Đang thả hồn với bao kỷ niệm trong quá khứ thì chị Hương, vợ Lân, cất tiếng ơi ới từ trong nhà vọng ra. Lân vội dập tắt vất điếu thuốc rồi giả vờ chú ý tới vợ.
-Em gọi anh có việc gì"
-Thấy vắng anh nên em di tìm đó thôi.
Hương bước ra ngoài balcon đứng bên cạnh chồng. Họ nhìn về phía vườn tược bông hoa của hàng xóm xen kẽ những sân cỏ xanh tươi như những tấm thảm đẹp mắt trong khung cảnh mùa xuân. Ông hàng xóm đang cắt cỏ, tiếng máy nổ dòn đánh tan bầu không khí ảm đạm của mùa đông lạnh giá đã qua và mùi cỏ thơm dịu phảng phất trong tiết xuân êm đềm. Nhờ thính giác nhậy bén, Hương ngửi được mùi thuốc còn phảng phất đâu đây, chị hỏi chồng.
-Ai hút thuốc mà có mùi hả anh "
-Em để ý đến thứ đó làm gì! À em, mấy giờ thằng Phong và con Ly đi học về ".
Lân như mất bình tĩnh và đánh trống lãng. Còn Thị Hương thì không trả lời câu hỏi của chồng. Nàng bước vào trong nhà, chàng cũng theo sau và vội vàng đi tìm thùng rác quăng gói thuốc để khỏi phiền toái.
Định cư lâu ngày tại Mỹ, Lân đã có nhiều thay đổi trong cuộc sống. Lần lượt chàng giảm bớt những thói quen cá tính như uống rượu hút thuốc, chè chén với bạn bè. Quan niệm “chồng chúa vợ tôi”của người mình cũng không còn được chàng áp dụng mà ngược lại đôi khi lấy “dĩ hòa vi quý” như là một phương châm làm căn bản cuộc sống, may ra phù hợp với tinh thần xã hội vốn quý trọng: “con nít, đàn bà, mèo chó, cỏ cây…”Lân chú ý lời nói đùa cợt rất thấm thía của chú Bốn, một người thân quen, sống lâu năm và có nhiều kinh nghiệm nơi xứ người: “muốn làm người đàn ông nơi xứ lạ này thì nên trở thành một nhà hiền triết”. Có nghĩa là lấy nhịn nhục, hiền lành làm triết lý sống một cách bình thường. Xã hội Hoa kỳ đa dạng, con người đa chủng, họ sống theo nguyên tắc, luật pháp được áp dụng đồng dều và cứng rắn, trong lúc người mình nặng về ơn nghĩa, điều này rất nghịch lý với phần lớn người Việt, đặc biệt gia đình Lân, vốn trọng giá trị đạo đức, có truyền thống Nho giáo từ xa xưa truyền lại. Và giờ đây, Lân đang bơi lội giữa giòng đời, chấp nhận một sự thay đổi tình cảm, hưởng thụ cuộc sống vật chất phù du.
*
Vợ chồng Lân làm lụng vất vả để kiếm tiền cho con ăn học. Phong vào đại học năm thứ hai và Ly sắp hết bậc Trung học. Lân thường nói với vợ:
-Mình qua đây đều mang tuổi Sửu, mấy thằng bạn trong sở làm cứ bảo nhau làm công nhân Mỹ là làm Buffalo Bills.
-Buffalo Bills là gì anh"
-Thì làm như trâu dể trả bills chứ còn gì nữa.
Chi Hương góp ý với chồng:
-Khi ở VN em chẳng bao giờ nghĩ con cái mình vào đại học được, vì nhà nghèo và trình dộ học hỏi của chúng nó không như người ta. Mai đây thằng Phong ra trường kiếm được việc làm, nó sẽ giúp gia đình… còn con Ly cầu Trời Phật cho nó lấy được chồng giàu dể tương lai nó được sung sướng.
-Anh không tin tưởng vào con cái sẽ giúp gia đình, chúng nó lo cho bản thân cũng chưa xong. Còn con Ly cần gì phải lấy chồng giàu, anh chỉ mong nó lấy được người chồng tốt; biết cách ăn ở, thương yêu vợ con, biết hiếu thảo, thuận vợ thuận chồng là đủ. Thử cứ nhìn qua xã hội ngày nay thì đủ biết một khi con người yêu cuồng sống vội, thì tình yêu dễ trở thành vô nghĩa, báo chí loan tin hàng ngày vợ chồng bỏ nhau vì cơm chẳng lành canh chẳng ngọt như cơm bữa.
Những cuộc trao đổi tư tưởng như thế thường có giữa hai vợ chồng vào cuối tuần, còn ngày thường thì họ ít khi gặp nhau vì Hương đi làm ca sáng, Lân đi làm vào buổi chiều.
Mỗi lần nói chuyện, vợ chồng có nhiều vấn đề thảo luận như chuyện con cái, chuyện hãng xưởng, hàng xóm, cộng đồng, thân nhân bên VN…mà không cứ bất cứ chuyện gì họ cũng dễ dàng chấp nhận tư tưởng của nhau. Những câu chuyện tầm phào, tào lao trong sở làm được đem về nhà thêu dệt là những đề tài sôi nổi lắm khi gây bất hòa trong gia đình và đó cũng là nguyên nhân xa gần vợ chồng, con cái chán chường theo thời gian.
Đã một lần Hương muốn chồng nên đi học nhảy đầm, tập nói tiếng Anh cho đúng giọng, nàng nói:
-Anh à, mấy người bạn trong hãng em ai cũng biết nhảy đầm. Anh và em nên đi học một vài khóa để thiên hạ khỏi phải chê mình nhà quê trong các tiệc tùng, cưới hỏi, hơn nữa nhảy đầm cũng là một môn thể thao đó anh.
-Anh không sợ ai chê mình không biết nhảy nhót, chỉ sợ gia đình mình không có tiền để có cơm ăn áo mặc. Có quá nhiều nhu cầu trong đời sống nơi đây: nào tiền chợ, tiền xe, bảo hiểm, tiền chi phí trường học con cái, tiền thuê nhà, nước uống, điện, diện thoại, TV cable, tiền thuốc men, tiền xăng, tiền dâng cúng tín ngưỡng, tiền gửi về cho thân nhân ở VN. vân vân …. mình làm “dâu” hai ba nơi. Ngoài ra chúng ta qua bên này lâu rồi mà không làm sao mua nổi một căn nhà, để dành đươc một ít tiền thì không chuyện này lại chuyện khác tìm cách ma rốc móc ra cho bằng hết.
Hương biết chồng lo lắng và khó chịu lời đề nghị của mình, nàng dịu giọng và cứ đưa ra lý lẽ thiên về hưởng thụ của một xã hội đầy cám dỗ:
-Anh ơi, nước Mỹ có nhiều phương cách cho mình trả nợ bằng cách trả góp qua thẻ mua chịu (Credit card), miễn là vợ chồng chúng mình có công ăn việc làm thì lo gì hả anh.
Lân nghe vợ nói, chợt nhớ đến gia đình ông Năm Bình ở phố trên mới khai khánh tận (Bankruptcy) để xoá nợ tín dụng (credit card), nhà ở lại bị ngân hàng xiết khi không tiền trả nợ chỉ vì ông ta bị sở làm sa thải. Lân lắc đầu và cố gắng giải thích cho vợ.
Công ăn việc làm có gì bảo đảm ở xứ này; nay có việc làm mai thất nghiệp. Còn credit card là những mụ phù thủy bày ra quyến rũ thiên hạ, dụ dỗ họ vào con đường phiêu lưu mạo hiểm, rứt rỉa, moi tiền từng người như lấy tiền lời, tiền phạt nếu trả trễ, tiền service nhiều lắm… khi trả không được thì khai khánh tận xóa nợ. Người khai phá sản thì lại bị xếp vào hạng người bad credit rất trở ngại khi đến nhà băng vay tiền mua nhà mua xe v. v. .