Người viết: Trương Ngọc Bảo Xuân
Bài số 1071-1680-393-vb7050806
Trương Ngọc Bảo Xuân là tác giả đã được trao tặng giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi," mở đầu bằng cảnh hai chị em khiêng xác bố về nhà, sau khi ông bố bị đặc công cộng sản bắn chết tại cư xá Phú Lâm A, trong cuộc tổng công kích đợt II năm Mậu Thân. Đây không chỉ là chuyện về một người, một gia đình, mà còn là những ghi nhận sống động, sâu sắc về cả một giai đoạn lịch sử khai sinh cộng đồng Việt tại Mỹ. Cho tới nay, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California; Công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) tại Los Angeles, California. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
*
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp.
Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Ba tôi chết đã lâu, băm mấy năm rồi. Mà lạ, sống trên đất Mỹ mà sao trong đầu tôi toàn thấy hình ảnh quê nhà, thỉnh thoảng tôi vẫn hình dung thấy ba đang ngồi trên chiếc xe Vespa cũ kỹ, bảng số có chữ NAN, tà tà từ ngoài đường Lục Tỉnh quẹo vô cư xá Phú lâm A rồi từ từ ngừng trước cửa.
Tôi vẫn còn thấy ba tôi cười cười dặn tôi ráng học cho đời đỡ khổ nghe con, dặn tôi làm chị phải coi chừng đám em nghe con, dặn tôi ra đời phải biết dùng chữ nhẫn nghe con, dặn tôi đừng có ngu làm kẻ lót đường cho người khôn bước lên nghe con, dặn tôi trước khi ngồi xuống ăn uống xung quanh phải dọn dẹp cho sạch sẽ nghe con, dặn tôi đừng có bước ra đường mà mặt mày xơ xác, quần áo bèo nhèo, đầu cổ chơm bơm giống như mới từ trên giường bước xuống nghe con...
Ôi! Ba dặn tôi đủ thứ...
Nghe con nghe con nghe con...
.... dạ, con nghe, Ba ơi con nghe...
Tôi nhớ những ngày Ba Má còn trẻ.
Má tôi vui vẻ, gương mặt hồng hào, tóc bới đầu kiểu như cô Ba xà bông (hình người mẫu trên cục xà bông thơm hiệu Cô Ba), đứng trước cái bếp chung cho cả năm gia đình ở trong một nhà, vừa cầm cái giá hớt bọt nồi canh bí đao nấu với tôm khô, vừa cầm cái sàng trở con cá chiên, vừa ngân nga trong miệng. Bản nhạc tôi thường nghe còn nhớ mang máng lời ca, in là... "bà Tư bán hàng có bốn người con. Thằng Hai đã lớn ba em hãy còn. Thằng Hai lên đường theo chí người trai. Thằng Ba đã lớn đi theo chiến trường... (tôi hổng nhớ thằng Tư thằng Năm thì làm cái gì")
Mỗi khi Má tôi ngân nga như vậy thì Ba tôi cười mím mím.
Rồi lần lượt hết đứa nầy tới đứa kia, đứa lấn đứa đẩy đứa nhường với nhau, ra đời tất cả tám đứa lũ khũ . Càng sanh con nhiều gia đình càng nghèo. Càng nghèo càng thương con. Con bầy. Má nói con bầy, tám đứa hổng đứa nào giống tánh đứa nào, mà đứa nào cũng dễ thương hết á. Tôi có em càng nhiều tôi càng thuộc lòng giọng Má ầu ơ:
- Ầu ơ... ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi
Khó đi khó đẩy về rẫy ăn còng
Về sông ăn cá về đồng ăn cua...
- Ầu ơ... gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay...
- Ầu ơ... gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ...
- Ầu ơ... công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con...
- Ầu ơ... mẹ già như chuối chín cây...
...
Ba tôi là một công chức, một cảnh sát chuyên môn ngành nhiếp ảnh, làm việc cho Phòng Giảo Nghiệm thuộc Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia tại đường Võ Tánh, Sài Gòn.
Ba rất chìu con, thương con. Khi đứa nào đau ốm thì được uống sữa đặc có đừơng, ăn oatmeal đóng hộp nhập cảng nấu lên trộn với sữa cho có chất bổ, uống "li mô nát" cho tiêu chớ hổng có vụ ăn cháo với muối đâu. Bởi vậy đứa nào cũng khoái bị bịnh!